Tưởng Đông Hà lại một lần nữa rơi vào trầm tư.
Nếu Nghê Tuyết dị ứng với cao su, vậy thì điều hiển nhiên là cậu không thể dùng một số thứ nhất định.
Tưởng Đông Hà tiện tay lấy một hộp nhỏ trên kệ xuống, tỉ mỉ xem kỹ thành phần bên trong… Hay lắm, ví dụ như hộp hương dâu mà hắn đang cầm đây, Nghê Tuyết dùng vào chắc chắn sẽ bị dị ứng.
Chỉ trong vòng chưa đến mười mấy phút, thế giới quan và nhân sinh quan của Tưởng Đông Hà đã hai lần bị đảo lộn một cách dễ dàng.
Hôm nay mới chỉ là ngày thứ hai hắn đảm nhiệm vai trò "người yêu của Nghê Tuyết" thôi, thế mà đã đụng ngay vấn đề gay cấn rồi. Không chỉ phải đối mặt với một nhiệm vụ chưa từng có tiền lệ, hắn còn phải cố hết sức chiều theo yêu cầu của ông sếp nhỏ đầy rắc rối này.
…Quả nhiên, chẳng có việc nào là dễ dàng cả.
Tưởng Đông Hà âm thầm siết chặt tay thành nắm đấm, cố nén lại cái thôi thúc muốn tung một cú đấm giải tỏa.
Hắn đặt hộp nhỏ ấy lại lên kệ, thở dài bất lực rồi hỏi: "Những thứ khác thì em không dị ứng chứ?"
Nghê Tuyết ngoan ngoãn trả lời: "Những thứ khác thì không sao."
Khi cả hai quay về lại khách sạn, trời đã hoàn toàn sập tối.
Trong phòng ngoài bồn tắm trong nhà vệ sinh, còn có một gian phòng nhỏ tách biệt, bên trong là bể suối nước nóng âm sàn, kích cỡ rộng rãi thoải mái cho cả hai người đàn ông ngâm mình cùng lúc.
Ánh đèn trong phòng dịu dàng ấm áp, khi cơ thể được thả lỏng trong làn nước ấm, con người ta dễ dàng mềm lòng và buông lơi cảnh giác. Bên bể có một cây nến thơm đang cháy, tỏa ra mùi hoa trà nhè nhẹ. Trong làn hương thanh thanh ấy, hai người họ bắt đầu một nụ hôn dài thật dài.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này rõ ràng cả hai đã thành thục hơn rất nhiều. Họ nhắm mắt lại, chỉ dùng các giác quan còn lại để cảm nhận mọi thứ đang diễn ra.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cả hai cũng tách ra, nhịp thở không còn ổn định như ban đầu nữa. Lồng n. gực khẽ phập phồng, từng nhịp hít vào thở ra đều nhẹ run như cánh bướm đang rung động.
Tưởng Đông Hà dùng ngón cái khẽ lướt qua môi dưới của Nghê Tuyết, nơi ấy vẫn còn lưu lại vết hằn nhẹ do răng nanh của hắn để lại.
Trong bể nước phủ đầy hơi nóng, họ bắt đầu bước tiếp những bước tiếp theo.
Vì không có kinh nghiệm, nên chỉ có thể thử sai từng chút một. Nghê Tuyết vừa ứng dụng những kiến thức lý thuyết đã tích góp, vừa cẩn thận hỏi cảm nhận của Tưởng Đông Hà.
Cánh tay Tưởng Đông Hà đặt trên mép bồn, bờ vai và lưng nổi lên khỏi mặt nước, những đường cơ sắc nét rõ ràng. Nước đọng lại thành từng giọt trên da, dưới ánh đèn trông lấp lánh như hạt sương.
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Nghê Tuyết một cái, rồi nói vu vơ để giảm bớt căng thẳng: "Nghê Tuyết, tôi phát hiện ra hình như mình cũng hơi hồi hộp thật."
Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, Tưởng Đông Hà hiếm khi trải qua cảm giác gọi là hồi hộp. Những chuyện dễ khiến người khác lo lắng như thi cử, bảo vệ luận văn, phỏng vấn xin việc… hắn chưa từng sợ hãi. Bởi vì hắn luôn tự tin, hắn biết mình đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần thể hiện đúng năng lực thì chẳng có gì là vấn đề.
Nhưng chuyện này thì làm sao mà luyện tập rồi chuẩn bị cho được?
Hắn chỉ có thể cố thả lỏng, không nghĩ gì nhiều, để mọi thứ thuận theo tự nhiên.
"Anh đừng căng thẳng," Nghê Tuyết khựng lại một giây, "Không thì em cũng sẽ hồi hộp theo mất…."
Tưởng Đông Hà không nhịn được mà bật cười. Không hiểu sao, sau câu nói đó, tất cả những cảm xúc lộn xộn trong đầu hắn bỗng chốc tan biến hết.
Cảm giác này có thể so sánh như khi hai người cùng xem phim kinh dị, nếu một người tỏ ra quá sợ hãi, thì người còn lại sẽ vô thức trở nên bình tĩnh hơn.
Khi mọi chuẩn bị đều đã sẵn sàng, Nghê Tuyết nghe thấy Tưởng Đông Hà khẽ nói: "…Nghê Tuyết, được rồi em."
Và đêm mới chỉ vừa bắt đầu.
…
Tới khi hai người thực sự ngủ dậy thì đã là buổi trưa ngày hôm sau, cũng không rõ rốt cuộc họ đã ngủ bao lâu.
Tối hôm qua họ không uống một giọt rượu nào, tất cả đều xảy ra trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo. Chính vì thế mà mỗi chi tiết đều được ghi lại rõ ràng trong trí nhớ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!