Chương 71: Quên nói anh, em bị dị ứng với cao su

Điểm đến trên biển của hai người hôm ấy là đảo Phi Phi (thuộc Thái Lan). Sau khi thu dọn đồ đạc xong, họ trả phòng khách sạn hiện tại và đã đặt trước một khách sạn khác gần đó để tiện nghỉ lại tối nay.

Để ra đảo phải đi tàu, hành trình mất khoảng một tiếng. Khi đến nơi, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà xuống tàu rồi tiếp tục men theo đường ra bờ biển.

Nước biển ở đây có màu khác hẳn những vùng biển họ từng thấy trước kia, nó xanh ngọc trong vắt như một tấm kính, lại như thạch trái cây biết chảy.

Tối hôm trước dạo chợ đêm, Nghê Tuyết đã mua một chiếc sơ mi ngắn tay có màu sắc tươi sáng, vì thật ra mấy bộ cậu mang theo toàn là đồ hơi nghiêm chỉnh, không hợp với không khí biển cả lắm. Chiếc sơ mi ấy có màu hồng nhạt, treo tận trong cùng của một sạp quần áo nhỏ, chắc ngoài Nghê Tuyết ra thì chẳng ai dám thử. Tưởng Đông Hà thử đưa tay so với màu áo ấy thì phát hiện nó làm da hắn trông đen hẳn đi.

Thật ra Tưởng Đông Hà cũng mua một chiếc sơ mi. Ban đầu hắn chẳng có nhu cầu mua gì, nhưng chủ sạp nói một cái giá 100 baht, hai cái 150, và với mấy câu rao thế này, người Trung Quốc khó mà từ chối được. Hơn nữa hai người đi chơi mà, cũng muốn vui vẻ nên hắn chọn luôn một cái.

Tưởng Đông Hà không thích màu mè, nên cuối cùng hắn chọn một chiếc áo xanh đậm in họa tiết cây cối màu trắng, đơn giản mà dễ mặc. Một người mặc xanh, người kia mặc hồng, hai người đứng cạnh nhau trông rất hài hòa.

Áo thun rộng rãi, quần short thoải mái, chân đi dép lê – là set đồ du lịch không thể bình thường hơn, trên bãi biển này du khách nào cũng giống như nhau y đúc, ra từ cùng một mẫu ctrl+c rồi ctrl+v.

Chỉ có điều, dáng người cao ráo và gương mặt bắt mắt khiến Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà vẫn rất nổi bật giữa đám đông. Dù vậy, trong một nơi tự do và phóng khoáng thế này, thật ra chẳng ai quá chú ý tới họ.

Ra tới biển, cả hai tháo dép xách trên tay rồi đi chân trần giẫm lên cát. Đầu ngón chân và gan bàn chân chìm vào lớp sỏi cát mềm mại. Cát được ánh nắng hong khô, hơi nóng ấm lan khắp lòng bàn chân dễ chịu lạ kỳ. Họ chẳng ngại ngần nắm tay nhau thong thả bước dọc theo bờ biển.

Gần đó có người bán dừa tươi, một trái chỉ 35 baht, khá rẻ so với mặt bằng nơi đây. Hai người vừa khát nên liền ghé lại chọn trái to nhất trong đám.

Nghê Tuyết ôm trái dừa trong tay, Tưởng Đông Hà cắm sẵn hai ống hút vào đó.

Nghê Tuyết cúi đầu ngậm lấy một chiếc, hút một ngụm nước dừa. Hương dừa thoảng vị khoai môn pha lẫn mùi sữa dịu nhẹ nhưng không hề gây ngán, trái lại còn rất thanh mát. Cậu đưa trái dừa về phía Tưởng Đông Hà, ra hiệu bảo hắn thử đi.

"Ừm, ngon đấy." Tưởng Đông Hà gật gù.

Nắng hôm nay vừa vặn, rực rỡ mà không chói mắt, đẹp như cảnh vật bước ra từ giấc mơ. Nghê Tuyết lim dim mắt tận hưởng, rồi khẽ bóp tay Tưởng Đông Hà một cái: "Tưởng Đông Hà, hôm nay em vui lắm."

Tưởng Đông Hà mỉm cười, nói tôi cũng vậy.

"Mình chụp tấm ảnh mới nha." Nghê Tuyết chợt nói, "Anh có thể đổi hình nền rồi đó."

Tưởng Đông Hà gật đầu: "Được thôi."

Lần này vẫn là Nghê Tuyết cầm máy, cậu lấy điện thoại của Tưởng Đông Hà chuyển sang chế độ selfie rồi cùng đứng vào khung hình. Tưởng Đông Hà vẫn giữ thói quen không tạo dáng khi chụp ảnh, chỉ hơi cong khóe môi, nụ cười nằm sâu trong ánh mắt. Nghê Tuyết tựa vào vai hắn, vẻ mặt thư thái, tay phải giơ ký hiệu chữ V – kiểu để mu bàn tay hướng ra ngoài, lòng bàn tay hướng vào trong mà theo cậu nói là sẽ ngầu hơn. Nhưng trong mắt Tưởng Đông Hà thì hắn chỉ thấy Nghê Tuyết đáng yêu thôi.

Phía sau họ là trời xanh ngắt, phía trước là mặt biển màu thạch xanh lung linh.

Nghê Tuyết chụp lia lịa mấy tấm, đưa máy lại cho Tưởng Đông Hà xem:

"Gửi cho em một tấm nhé, em muốn giữ để công khai. Anh không ngại đúng không?"

Tưởng Đông Hà xóa tấm ảnh bị nhắm mắt, thay hình nền bằng tấm mới vừa chụp rồi gửi qua cho Nghê Tuyết: "Không sao, cứ đăng thoải mái."

Uống hết dừa xong, họ xuống vùng nước nông bơi lội một lúc, đến khi bụng bắt đầu đói meo mới leo lên bờ. Tưởng Đông Hà nhìn sang Nghê Tuyết bên cạnh, thấy mái tóc xoăn nhẹ của cậu sau khi ướt đã tạm thời duỗi ra, bám sát trán và hai bên má. Tạo hình dính tóc vào da đầu vốn là ác mộng của nhiều người, nhưng Tưởng Đông Hà chẳng biết gì về mấy chuyện đó. Trong mắt hắn, kiểu tóc này khiến đầu Nghê Tuyết tròn vo như quả trứng cút, dễ thương vô cùng.

Đồng tử của Nghê Tuyết nhạt màu hơn đen, trong nhà thì là nâu nhạt, nhưng dưới ánh nắng rực rỡ bên biển lại ánh lên sắc hổ phách long lanh. Tưởng Đông Hà nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy, nhìn mãi đến khi nhận ra có bóng mình phản chiếu bên trong.

Hắn đắm chìm trong khung cảnh ấy, rồi bất chợt thấy một giọt nước từ tóc Nghê Tuyết chảy xuống, vướng lại trên hàng mi rậm. Nhìn như sắp rơi nhưng lại chưa rơi hẳn. Thế là Tưởng Đông Hà nhẹ nhàng đưa một ngón tay ra, chậm rãi lau giọt nước ấy đi.

Bị ngón tay chạm nhẹ vào lông mi, Nghê Tuyết chớp mắt mấy cái rồi khẽ nghiêng người lại gần Tưởng Đông Hà, mỉm cười thì thầm: "Anh hôn em đi."

"Buổi sáng mới hôn rồi mà, sao giờ lại đòi hôn nữa?" Tưởng Đông Hà hỏi.

Dù hỏi thế nhưng hắn vẫn làm theo, hắn đặt một nụ hôn lên má Nghê Tuyết, đầu lưỡi còn cảm nhận được chút vị mặn lờ lợ của nước biển.

Cả hai thay lại áo thun và quần short rồi đến một quán cà phê gần bãi biển, tất nhiên là quán do Nghê Tuyết chọn. Họ ngồi cạnh cửa sổ, từ đây có thể nhìn thẳng ra biển và núi, là góc ngắm cảnh đẹp nhất quán. Sau khi gọi đồ uống, Nghê Tuyết lấy điện thoại ra bắt đầu soạn caption cho bài đăng công khai trên Ig. Cậu nghĩ một lúc rồi quyết định giữ mọi thứ thật đơn giản, chỉ đăng hai tấm ảnh.

Tấm *****ên là ảnh Tưởng Đông Hà được chụp bằng máy chụp lấy liền hôm hắn rời London. Khi đó hắn mặc áo ba lỗ trắng ngồi bên cửa sổ phòng ngủ, ánh nắng dịu dàng trải khắp người, cả bức ảnh toát lên cảm giác bạn trai nhà bên một giản dị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!