Chương 70: Mân mê một cách vô thức

Tối hôm ấy, hai người nằm cạnh nhau trên giường nhưng Nghê Tuyết lại trằn trọc lâu hơn Tưởng Đông Hà. Chuyện hắn come out với gia đình là chuyện xảy ra một tháng trước, cũng trùng đúng với lần họ chơi cờ vây thâu đêm suốt sáng. Hai chuyện dần hòa vào làm một, đến lúc này Nghê Tuyết cuối cùng cũng hiểu được điều mình từng thắc mắc: thì ra hôm ấy Tưởng Đông Hà đã cãi nhau với cha mẹ, nhưng hắn không có ai để giãi bày mà cậu chính là người duy nhất có thể hiểu được tâm trạng hắn.

Đêm đó hắn chỉ nói trong điện thoại rằng muốn nghe giọng cậu, bảo cậu cứ nói gì cũng được, còn lại chẳng hề đề cập đến bất cứ chuyện gì. Nghê Tuyết không rõ hôm ấy hắn đã trải qua những gì, nhưng cậu hiểu quá rõ, để được người lớn chấp nhận điều đó là chuyện vô cùng khó khăn. Hồi ấy cậu thích Tưởng Đông Hà, thế nhưng vẫn chưa từng dám tưởng tượng đến việc cả hai sẽ thật sự ở bên nhau, phần lớn lý do là vì cậu sợ không dám đối mặt với cha mẹ hắn.

Nhưng vài năm đã trôi qua, mọi thứ cũng khác xưa rất nhiều rồi, cậu và Tưởng Đông Hà không còn là những học sinh non nớt, mà là hai người đàn ông trưởng thành có sự nghiệp, có tự do tài chính, đủ sức đối mặt với sóng gió cuộc đời. Giữa thế giới rộng lớn này, họ hoàn toàn có thể xây dựng một mái ấm nhỏ chỉ thuộc về hai người, cùng nhau vượt qua những khó khăn trong tương lai.

Mang theo tâm trạng đầy rối ren, Nghê Tuyết dần chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, cậu là người thức dậy trước, do bị nóng quá nên tỉnh giấc. Ở vùng nhiệt đới quanh năm nắng nóng, thêm tối qua hai người lại quên bật điều hòa, mà tệ hơn nữa là không biết từ lúc nào Tưởng Đông Hà đã ôm chặt cậu vào lòng, cả người hắn nóng hầm hập quấn lấy cậu, sẽ thật ngộ nghĩnh nếu Nghê Tuyết không thấy nóng.

Hai người chỉ mặc mỗi quần ngủ, phần thân trên đều để trần nên da thịt dán sát lấy nhau, tư thế thân mật đến mức mờ ám.

Thường thì Nghê Tuyết không dễ đổ mồ hôi, vậy mà lúc này trán cậu đã ướt đẫm. Cậu bật cười, dùng tay khẽ đẩy vai Tưởng Đông Hà: "Tưởng Đông Hà, dậy đi."

Hắn lờ mờ nghe thấy tiếng gọi, hé mắt nhìn ra, ánh nhìn vẫn chưa kịp lấy nét, rõ ràng là còn chưa tỉnh hẳn.

"Buông em ra đi, nóng chết." Nghê Tuyết nói.

"…Không buông." Không những chẳng thả ra mà Tưởng Đông Hà còn ôm chặt cậu hơn, rồi úp mặt vào cổ cậu cọ cọ mái tóc ngắn mềm mềm vào cổ Nghê Tuyết.

Sao trước giờ cậu không phát hiện ra chú chó to này lại dính người đến vậy chứ…

Toàn thân cậu chỗ nào cũng nhột, bị hắn cọ như vậy suýt thì nhảy dựng trên giường. Cậu làm bộ làm tịch: "Tưởng Đông Hà, anh phiền quá đó. Mau đi bật điều hòa giùm em!"

Sau khi Tưởng Đông Hà vu. ốt v. e bé mèo xong, cuối cùng cũng buông Nghê Tuyết đang toát mồ hôi ra. Hắn với tay lấy điều khiển điều hòa trên tủ đầu giường rồi bật lên. Sau đó quay sang hỏi: "Nghê Tuyết, em không quên lời mình nói tối qua chứ?"

"Lời nào cơ?" Cậu cố tình giả vờ, "Tối qua em nói nhiều lắm đó."

Tưởng Đông Hà không vòng vo: "Tôi là người yêu em."

"À, để em nhớ lại xem… hình như đúng là có nói vậy đó." Nghê Tuyết cúi người hôn một cái "bóc" lên môi hắn, "Người yêu à."

Nghê Tuyết đi tắm nước lạnh, lúc quay lại phòng thì nhiệt độ đã trở nên mát mẻ dễ chịu. Tưởng Đông Hà hỏi: "Hôm nay mình có kế hoạch gì không em?"

"Hôm nay mình ra biển đi." Nghê Tuyết đáp. Đã tới đảo thì nhất định phải đi biển mới được.

Tưởng Đông Hà đồng ý: "Được."

Sau khi rửa mặt thay đồ, Nghê Tuyết bắt đầu bôi kem chống nắng. Việc thoa kem không phải vì cậu sợ rám nắng, thật ra cậu không để tâm chuyện da dẻ bị sạm, da cậu vốn trắng sẵn, nếu có bị ăn nắng thì cũng sẽ nhanh chóng trắng lại. Nhưng nắng biển gay gắt, tia cực tím cao, nếu không bảo vệ kỹ thì dễ bị cháy nắng lắm. Nghê Tuyết cẩn thận bôi khắp người rồi nhìn sang Tưởng Đông Hà, thấy hắn đứng im như học sinh đứng cạnh thầy giáo.

Cậu khó hiểu hỏi: "Anh đứng đực ra đó làm gì vậy?"

Tưởng Đông Hà: "Thì đang đợi em đây."

Nghê Tuyết đưa nửa lọ kem chống nắng còn lại cho hắn: "Anh cũng bôi đi, không lát nữa cháy da đấy."

Tưởng Đông Hà cầm lấy lọ kem, vẫn có chút nghi ngờ.

Từ sau khi thân thiết với Nghê Tuyết, hắn cũng dần bị ảnh hưởng vài thói quen sinh hoạt, không còn xuề xòa như trước. Nhưng việc bôi kem chống nắng thì đúng là chưa quen nổi. Ngày thường hắn toàn ở văn phòng, rảnh thì tập gym hay đánh quyền, mấy chỗ đó đều là trong nhà hết, đi lại cũng chủ yếu dùng tàu điện ngầm nên chẳng có nhiều cơ hội tiếp xúc với nắng.

"Hay là em thoa giúp tôi đi?" Tưởng Đông Hà mỉm cười, ánh mắt vẫn dõi theo Nghê Tuyết không rời.

Giọng điệu ấy chẳng giống đang hỏi mà giống như một lời mời ngầm đầy ẩn ý.

Nghê Tuyết lập tức hiểu ý, thầm nghĩ hôm nay chú chó lớn này có vẻ dính người thì phải…

Thế nhưng Nghê Tuyết lại chẳng hề thấy khó chịu với sự dính người hơi lạ thường này, thậm chí còn thấy vui nữa là đằng khác. Vì cậu phát hiện ra một Tưởng Đông Hà khác hẳn với hình ảnh thường ngày.

Trước kia cậu luôn nghĩ hắn cứng nhắc, nghiêm túc, lạnh nhạt và nhàm chán. Sau này mới nhận ra hắn cũng có lúc xấu tính và trẻ con, chỉ là những mặt ấy chỉ lộ ra với người thân quen mà thôi. Hắn luôn khiến cậu tức phát khóc, nhưng rồi lại biết cách dỗ dành. Và giờ khi cả hai đã xác lập mối quan hệ người yêu, cậu sẽ càng cảm nhận được nhiều cung bậc cảm xúc chỉ dành riêng cho mình từ hắn. 

Nghê Tuyết nghĩ, chắc chẳng ai có thể khước từ cái cảm giác đặc biệt và duy nhất đó đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!