Chương 7: Thằng này không chiều mấy cái thói hư của cậu đâu

Phòng y tế chật kín người. Nghê Tuyết nhìn đám người trong phòng, chậm chạp bước tới vài bước, mặt mày khổ sở: "Đi khám ở đây thế nào nhỉ?"

Tưởng Đông Hà đã cất công dìu cậu suốt cả chặng đường đến cửa phòng y tế, nghĩ thế là đã xong việc rồi, ai ngờ Nghê Tuyết còn làm hắn phải hạ thấp thêm giới hạn hiểu biết của hắn về "khả năng tự lo bằng không" của mình nữa.

Hắn nhịn không được hỏi: "Nghê Tuyết, cậu bị thiểu năng à?"

Thật ra cả hai đều ít khi đi phòng khám y tế. Một người thì quen với việc có bác sĩ riêng, còn người kia thì hiếm khi ốm đau nên chẳng mấy khi đến đây cả. Nhưng trong mắt Tưởng Đông Hà, quy trình khám bệnh là chuyện hiển nhiên phải biết——Mà đã là Nghê Tuyết hỏi thì có vẻ chuyện này cũng chẳng đáng ngạc nhiên lắm.

Hắn hất cằm về phía cửa sổ giải thích: "Ra cái cửa *****ên xếp hàng lấy số rồi đóng tiền. Sau đó đến phòng khám chờ gọi số rồi vào khám. Nếu bác sĩ kê thuốc thì ra quầy thanh toán rồi lấy thuốc."

Nghê Tuyết gật gù.

"Nghe hiểu rồi thì tự mà vào."

Cậu tự mình đi về phía trước, nhưng không lâu sau lại quay đầu nhìn Tưởng Đông Hà.

Thoáng chốc, cậu định hỏi gì đó, thế mà lúc này Nghê Tuyết lại nhận ra mình cứ gây phiền hà cho người khác, làm vậy thì có lẽ họ cũng sẽ thấy khó chịu.

Lần *****ên những lời muốn nhờ vả lại bị nghẹn ở cổ họng.

Thấy ánh mắt cậu, Tưởng Đông Hà ngước lên, như biết cậu sắp hỏi gì, hắn nói thêm: "Tôi ở đây đợi cậu."

Nghe câu đó, Nghê Tuyết bỗng thấy yên tâm hơn hẳn. Tưởng Đông Hà có giọng nói rất dễ nghe, hắn trải qua kỳ vỡ giọng từ rất sớm nên âm điệu trầm trầm, hơi khàn giống như âm thanh của vĩ cầm lướt trên dây đàn cello vậy, khiến người ta cảm thấy bình yên không chỉ dễ tin tưởng mà còn rất ấm áp nữa.

Dĩ nhiên là trừ lúc hắn mắng mình ra. Nghê Tuyết nghĩ thầm.

Khoảng một tiếng sau, Nghê Tuyết trở lại trước cửa phòng y tế.

Vừa nhìn thấy cậu đi tới, Tưởng Đông Hà đứng dậy, mặt không chút cảm xúc: "Bác sĩ nói sao?"

Cả hai bước ra ngoài. Dù chân vẫn đau nhưng giọng điệu của Nghê Tuyết đã có phần thoải mái hơn: "Chườm đá một lúc rồi chụp X

-quang, không có gãy xương gì mà chỉ bị giãn dây chằng thôi, cần nghỉ ngơi hai tuần. À, tôi cũng mua băng gạc và dầu xoa bóp đó."

Không biết có phải trong cái rủi có cái may không——nhưng chắc chắn cậu không phải tham gia huấn luyện quân sự nữa. Ai lại thích huấn luyện quân sự chứ? Vừa khổ, vừa mệt, kéo dài lâu mà cậu còn dị ứng với tia cực tím. Cậu vốn đã không thích ra nắng rồi chứ nói gì đến cảm giác đổ đầy mồ hôi. Như này thì vừa đẹp, cậu có cớ dùng hồ sơ bệnh án tránh xa cái việc huấn luyện quân sự phiền phức đó rồi.

"Ừm, làm tốt lắm." Tưởng Đông Hà đáp.

Không ai là không thích được công nhận hết, nhất là khi được khen từ người mà mình thường không hợp nữa. Dù chỉ là bốn từ ngắn ngủi, mắt Nghê Tuyết lại sáng lên: "Tưởng Đông Hà, lần này tôi nhớ rồi."

Tưởng Đông Hà không hiểu: "Nhớ gì cơ?"

"Quy trình khám bệnh ấy!"

Đến bây giờ, Tưởng Đông Hà cũng đã đúc rút ra một bí quyết khi phải tiếp xúc với Nghê Tuyết rồi. Hắn không rõ Nghê Tuyết đã qua sinh nhật 18 chưa, nhưng dù gì năm nay cũng chẳng còn mấy tháng nữa. Cộng trừ nhân chia, giờ Nghê Tuyết cũng coi như là 18 tuổi rồi, nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi. Thực tế, tuổi cậu ta phải trừ đi mười chỉ còn tám mới đúng.

Một khi đã hiểu rằng mình đang đối diện với một học sinh tiểu học thì mọi vấn đề đều dễ giải quyết, máu cũng không dồn lên não nhiều nữa, tâm trạng cũng bớt bực bội, cứ việc dỗ trẻ con là xong.

Tưởng Đông Hà đáp đại: "Ừ ừ, giỏi lắm."

Từ sáng đến giờ chưa ăn gì, giờ bụng đói đến muốn dính ngực vào lưng. Phòng y tế nằm gần cổng Bắc của trường, cả hai đi ra ngoài, Tưởng Đông Hà dắt Nghê Tuyết đến khu phố ẩm thực gần đó. Phố ăn vặt này nổi tiếng lắm, không chỉ sinh viên các trường quanh đây hay ghé mà còn có cả khách du lịch đến check in và khám phá nữa. Dù đã qua giờ ăn thì quán vẫn đông nghẹt người.

Quán nào cũng nhỏ, đặt được vài cái bàn là hết chỗ rồi. Đi qua vài quán nữa vẫn không tìm được chỗ ngồi nào. Cuối cùng họ tìm được một quán bán cơm và mì xào, dù bên trong không còn chỗ ngồi nhưng bên ngoài vẫn còn vài chiếc bàn còn trống. Tưởng Đông Hà nhìn qua thực đơn dán trên tường, đi thẳng tới quầy: "Cho một phần cơm chiên lạp xưởng với trứng ạ."

Hắn quay sang hỏi Nghê Tuyết: "Cậu ăn gì?"

Nghê Tuyết liếc quanh quán, định nói gì lại thôi.

Vừa nhìn thấy cái vẻ mặt này, Tưởng Đông Hà lập tức hiểu ngay cậu chàng này lại bắt đầu giở chứng rồi. Đợi cái khứa này lề mề chọn món chắc phải tới tối mới ăn được. Hắn không hỏi nữa, quay sang ông chủ quán nói: "Thêm một phần giống vậy ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!