Chương 49: Tê giác

Tháng mười, lại thêm một mùa thu nữa đến.

Tưởng Đông Hà vốn dĩ là người hiếm khi ốm, nhưng chẳng hiểu sao năm nay đúng lúc giao mùa, hắn cũng gia nhập đội quân cúm cùng với mọi người xung quanh.

Vừa kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh, Tưởng Đông Hà nghỉ ở nhà mấy hôm, thành ra có chút lười biếng. Thêm vào đó, cảm giác nghẹt mũi, đau họng và cái đầu lúc nào cũng u mê khiến hắn vừa bước vào tòa nhà công ty là đã cảm thấy triệu chứng bệnh càng nặng hơn.

Cả buổi sáng, Tưởng Đông Hà cứ bơ phờ ủ rũ. Mùa thu đông ở phương Bắc thực sự quá hanh khô, ngoài các triệu chứng cúm thông thường, hắn còn thấy mũi mình đau rát, mỗi lần hít thở cứ như bị tra tấn.

Tính ra hắn đã sống ở miền Bắc được hai mươi tư năm rồi. Trước khi vào đại học, hắn ở thành phố Yến, sau đó chuyển lên Bắc Kinh học rồi tốt nghiệp đại học. Lúc đó, hắn từ bỏ cơ hội học thẳng lên thạc sĩ, chọn ngay việc đi làm. Hắn đã gửi CV đi nhiều nơi, từ Nam chí Bắc, cuối cùng lại quay về với công việc và mức lương hấp dẫn tại Bắc Kinh.

Việc hắn không học lên cao học, người tiếc nhất chính là giáo sư hướng dẫn luận văn tốt nghiệp của hắn. Hai người còn từng có một bữa ăn cùng nhau do giáo sư mời. Ông thầy già ngoài sáu mươi rót vào ly mình một chút rượu gạo rồi nói với hắn rằng: "Em đứng thứ hai toàn khoa, điểm GPA cao, lý lịch lại xuất sắc, dù là học tiếp trong nước hay ra nước ngoài thì cũng đều có thể chọn trường hàng đầu. Nếu gặp được thầy hướng dẫn tốt, sự nghiệp nghiên cứu của em chắc chắn sẽ rất rộng mở".

Tưởng Đông Hà chỉ cười rồi nói thẳng: "Thầy à, thật ra em không đam mê nghiên cứu khoa học lắm. Dù có học lên thạc sĩ thì sau khi tốt nghiệp, mục tiêu của em vẫn là kiếm tiền. Nếu bây giờ gặp được cơ hội tốt, em sẽ không phân vân nữa."

"Ừ, vậy cũng được," Giáo sư ngẫm nghĩ rồi gật đầu, "Thằng nhóc như em là đứa thông minh, làm gì cũng giỏi, chọn con đường nào cũng sẽ thành công thôi."

Gần tới giờ nghỉ trưa, Tưởng Đông Hà cầm cốc nước đi vào phòng trà rót đầy một cốc nước nóng. Cổ họng vẫn đau, hắn tiện tay cho thêm túi trà hoa kim ngân.

Phòng trà nằm cuối hành lang, rộng rãi thoáng đãng, ánh sáng chan hòa. Mỗi lần đi lấy nước, Tưởng Đông Hà đều tranh thủ đứng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài một chút. Văn phòng của hắn nằm trên tầng 18, tầng mà nhiều người cho là không may mắn. Hắn còn nhớ lần nọ, trưởng phòng từng đùa: "Tầng này cũng không có gì xấu cả, chỉ là từ tầng một đến tầng mười tám đều như địa ngục thôi."

Một nhân viên trẻ lanh lợi tiếp lời: "Chẳng qua là tụi mình phải chịu án chung thân thôi mà."

Mùa thu Bắc Kinh trời trong vắt, Tưởng Đông Hà đứng nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới, không cảm thấy chút bi thương nào. Ngược lại, hắn thấy bên ngoài khá vui nhộn. Vừa ngắm cảnh, hắn vừa móc túi lấy ra tuýp kem dưỡng da tay mùi cam, bóp ra một ít rồi xoa đều lên mu bàn tay.

Trước đây, Tưởng Đông Hà vốn sống khá xuề xòa. Nhưng từ khi Nghê Tuyết rời đi, hắn lại hay nhớ đến những thói quen tỉ mỉ của cậu. Lâu dần, hắn cũng bắt đầu chăm chút hơn cho bản thân.

Nghĩ đến Nghê Tuyết, động tác thoa kem của Tưởng Đông Hà khựng lại.

Năm nay đã là năm thứ năm Nghê Tuyết rời đi.

Nghê Tuyết từng đi trao đổi tại Đại học Durham vào năm hai, rồi ra ngoài thực tập vào năm tư. Có lẽ cậu ấy cố tình tránh mặt hắn, vì năm ba họ chẳng hề gặp nhau lần nào. Sau khi tốt nghiệp, Tưởng Đông Hà nghe người khác kể lại rằng Nghê Tuyết đã chọn sang Anh học thạc sĩ một năm, và đã tốt nghiệp từ năm ngoái.

Trong suốt năm năm đó, họ chưa hề liên lạc với nhau. Không chỉ vậy, Nghê Tuyết còn cắt đứt mọi liên hệ, đổi số điện thoại, thậm chí xóa luôn tài khoản WeChat của mình. Đến lúc đó Tưởng Đông Hà mới hiểu ra rằng, chỉ cần đủ quyết tâm thì một người thật sự có thể biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời một người khác. Đáng tiếc là hắn nhận ra điều này quá muộn.

Nhưng nếu được làm lại từ đầu, quay về thời điểm đó một lần nữa, hắn chắc chắn vẫn sẽ chọn làm như vậy——Lúc đó hắn mới chỉ là một sinh viên mười tám mười chín tuổi, tay trắng, chưa có đủ tâm lý hay điều kiện để gánh vác mọi thứ. Còn bây giờ, hắn đã không còn là cậu sinh viên năm ấy nữa rồi.

Buổi chiều có cuộc họp thường lệ hàng tuần của công ty, kết thúc xong, trưởng phòng gọi riêng ba người ra, trong đó có Tưởng Đông Hà. Ông thông báo rằng đầu tháng sau, họ sẽ có chuyến công tác sang London dự hội nghị. Lần này chọn ba nhân viên trẻ, nhắc họ sớm chuẩn bị visa.

Hai người còn lại, một nam một nữ. Nam là Đỗ Tư Nguyên, mới vào công ty mùa xuân năm ngoái, nữ là Hoàng Anh, cùng đợt tuyển với Tưởng Đông Hà, đã có hai năm kinh nghiệm. Đỗ Tư Nguyên chưa từng ra nước ngoài, còn Hoàng Anh chưa đến châu Âu, nên cả hai đều thấy khá phấn khởi.

Ba người đứng ở hành lang trò chuyện một lúc rồi ai về chỗ nấy. Tưởng Đông Hà uống hai viên thuốc cảm cúm với chút trà hoa đã nguội, mở điện thoại, vào nhóm chat "Đừng sợ, chúng mình là người nhà," gửi một tin nhắn:

[Tưởng: Tháng sau tôi phải sang London đây.]

Sau khi Nghê Tuyết rời đi, nhóm chỉ còn năm người. Kênh video cũng không còn cập nhật, nhưng cả năm vẫn là bạn bè thân thiết, đều ở Bắc Kinh. Triệu Lạc và Lã Dặc Dương đã đi làm, còn Lý Kim Thư và Cảnh Duệ tiếp tục học thạc sĩ, tiến sĩ. Thỉnh thoảng, họ vẫn tụ tập cùng nhau khi có thời gian rảnh.

Tưởng Đông Hà vừa nhắn tin xong thì thấy cả nhóm đang trong trạng thái hồn đang phiêu du nơi nào, thế là ngay lập tức có người đáp lại.

[lelele: Ôi thật bất ngờ!]

[Là ông mặt trời: Lần này đi làm gì đấy?]

[Tưởng: Đi công tác.]

[Nhóc Duệ của bạn: Chán phèo.]

[Nhóc Duệ của bạn: Tưởng cậu cuối cùng cũng định đi bắt cóc Nghê Tuyết từ Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland về rồi chứ.]

[lelele: Nói chứ, mấy lần trước bạn đi Anh, một mình đi một mình về, nơi bé tí vậy mà không lôi người về được à!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!