Chương 47: Chỉ cần một tình yêu trọn vẹn

Lần này Nghê Tuyết không còn do dự nữa, cậu nộp hết mọi giấy tờ cần thiết trước thời hạn đăng ký chương trình trao đổi.

Vài ngày sau, danh sách sinh viên tham gia được công bố, rồi cậu thấy tên mình trên đó.

Mọi thứ đã đâu vào đấy hết rồi, Nghê Tuyết lại cảm thấy rất bình thản đến lạ. Có lẽ vì mục đích của cậu khi đi Anh không hẳn chỉ đơn giản là để học trao đổi. Việc có được trải nghiệm ở nước ngoài tất nhiên là tốt, nhưng lý do chính khiến cậu quyết tâm như vậy lại là muốn rời xa Tưởng Đông Hà.

Trước đây, cậu thật sự rất muốn gần gũi với Tưởng Đông Hà vì cảm thấy an toàn. Nhưng giờ đây, mỗi lần lại gần hắn chỉ khiến tim cậu đau nhói hơn. Cũng đã đến lúc phải rời đi rồi.

Nhưng trước khi đi, cậu muốn nói lời tạm biệt đàng hoàng với Tưởng Đông Hà. Dẫu sao đi nữa thì Tưởng Đông Hà chính là người *****ên cưu mang cậu, cho cậu một nơi nương tựa giữa thành phố xa lạ này, rồi mọi việc sau đó mới xảy ra.

Đáng lẽ chiều nay cậu có hai tiết học tự chọn, nhưng sau khi ngủ trưa dậy, Nghê Tuyết lại thấy đầu đau như búa bổ, người rã rời, có lẽ vì cơn ác mộng buổi trưa.

Cậu cố gắng vùng dậy mấy lần nhưng không thoát khỏi cái giường ấm áp được. Thấy vậy cậu đành bỏ cuộc, sau đó nhắn Bang Nghiêu giúp cậu điểm danh và báo lại bài tập cho giáo viên.

Nghê Tuyết nằm ngửa trên giường mở mắt nhìn trần nhà, dù cơ thể mệt mỏi nhưng đầu óc cậu dần tỉnh táo. Cậu nhớ rõ lịch học của Tưởng Đông Hà, hôm nay hắn không có lớp buổi tối, tiết cuối cùng kết thúc lúc 5 giờ 20. Đợi đến lúc đó, cậu sẽ đến trước cửa lớp của hắn nói ra hết mọi điều cần nói.

Sau khi chợp mắt thêm chút nữa, Nghê Tuyết cảm thấy tỉnh táo hơn. Cậu chuyển ra phòng khách, lúc này không muốn làm gì phức tạp nên cậu vào nhóm hỗ trợ, nhận một việc dịch tài liệu tiếng Anh sang tiếng Trung đơn giản, ngón tay thoăn thoắt gõ trên bàn phím.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Lạc như biến thành chiến binh nước rút trước kỳ thi đại học, đi khắp nơi dò la tin tức về Lương Thần Tùng, cố tìm hiểu xem vì sao người này lại nhắm vào Tưởng Đông Hà. Các mối quan hệ giữa con người vốn dĩ rất phức tạp, nhưng Triệu Lạc có mạng lưới quan hệ rộng, lại biết cách tra từ đầu mối nhỏ. Quả nhiên, cô bạn đã thu hoạch được một manh mối chấn động, thậm chí còn moi ra bằng chứng có thể đá Lương Thần Tùng ra khỏi nhóm dự án nữa.

Ngay lập tức, cô nhấc điện thoại lên nhắn WeChat cho Tưởng Đông Hà.

[lelele: Tưởng Đông Hà, mình có phát hiện động trời đây!!! Bạn có ở trường không, gặp trực tiếp nói cho tiện nhé?]

Nhìn thấy ba dấu chấm than, Tưởng Đông Hà đáp lại với một nụ cười: [Haha, nghe có vẻ động trời thật đấy.]

[lelele: Mình đang ở khu bốn. Gặp nhau ở hồ nhân tạo nhé?]

[Tưởng: Được.]

Vốn dĩ Tưởng Đông Hà còn một tiết học nữa, nhưng tối qua giáo viên đã xin nghỉ ốm, thế là hắn kết thúc buổi học sớm rồi đi về phía hồ nhân tạo. Vừa tới nơi đã thấy Triệu Lạc đứng đợi sẵn.

Gặp nhau xong, Triệu Lạc bỗng nhớ ra chuyện khác: "À đúng rồi, Tưởng Đông Hà này, mình cần nói thêm một vấn đề ngoài lề trước. Bạn còn giữ bản in kế hoạch kinh doanh và PPT phiên bản *****ên của nhóm mình không? Mình có một bản mà giờ không biết rớt đâu mất rồi… Tính mượn bạn để photo lại."

"Tôi có giữ đây, nhưng không để ở ký túc xá mà ở căn hộ thuê ngoài rồi." Tưởng Đông Hà nghĩ nghĩ: "Hay để tôi quay về lấy cho nhé? Dù sao cũng gần trường thôi."

"Vậy phiền bạn rồi. À, quay lại vấn đề chính nhé, bạn có biết tại sao Lương Thần Tùng lại ghét bạn không?" Trên đường ra ngoài trường, Triệu Lạc nói với Tưởng Đông Hà, "Bạn còn nhớ học kỳ trước có cô gái theo đuổi bạn không, học bên Kinh tế ấy. Cô ấy chính là bạn gái cũ của Lương Thần Tùng, hai người chia tay trong hòa bình nhưng anh ta nghi ngờ cô ấy ngoại tình."

"Học kỳ trước à?" Tưởng Đông Hà cố nhớ lại, dường như đúng là có chuyện này——vào khoảng thời gian không lâu sau khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự, có một nữ sinh xin được số liên lạc của hắn từ người khác rồi thường xuyên tìm gặp hắn trong trường. Sau đó, cô gái ngỏ lời liệu có thể hẹn hò với hắn hay không, nhưng Tưởng Đông Hà vẫn từ chối thẳng thừng như mọi khi

"Chuyện nhỏ như con kiến ấy mà, chẳng qua Lương Thần Tùng quá rảnh rỗi nên bới móc thôi," Triệu Lạc nhún vai tiếp tục, "Nhưng mà trong lúc dò hỏi, mình cũng moi ra được thứ khác. Thằng cha đó không chỉ lăng nhăng mà còn là tay chơi lắm chiêu nữa."

Nghe vậy, Tưởng Đông Hà nhíu mày hỏi lại: "Chắc chắn chứ?"

Sự việc sau này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện trước đó. Nếu đúng như những gì Triệu Lạc điều tra thì Lương Thần Tùng sẽ không chỉ bị đuổi khỏi nhóm dự án một cách đơn giản như vậy.

Triệu Lạc: "Chắc chắn 100%! Mình còn liên hệ với vài cô gái khác, họ đều là nạn nhân và có trong tay không ít bằng chứng đó. Mình định gom hết lại làm thành một file PDF. Nếu mọi chuyện bị công khai, Lương Thần Tùng chắc chắn sẽ bị kỷ luật, thậm chí có thể bị đuổi học."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía khu căn hộ. Triệu Lạc khá rành rẽ nơi này, vì căn hộ này là Lã Dặc Dương cho Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà thuê, trước đây mấy người bạn bọn họ cũng đã từng đến chơi vài lần.

Triệu Lạc theo chân Tưởng Đông Hà lên thang máy. Hắn nói: "Cũng lâu rồi tôi chưa quay lại đây, chắc phải tìm kỹ chút. Cậu cứ ngồi đợi ngoài phòng khách nhé."

"Ừa, không vấn đề gì."

Tưởng Đông Hà tra chìa khóa vào ổ, vừa mở cửa ra đã bất ngờ nhìn thấy Nghê Tuyết đang ngồi trong phòng khách.

Cậu ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Tưởng Đông Hà thì cũng đồng thời trông thấy Triệu Lạc đứng phía sau hắn.

Ba người đều đơ ra, ai nấy đều lúng túng không biết nói gì. Không biết qua bao lâu, cuối cùng cả Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà cùng đồng thanh hỏi: "Cậu không phải đang có tiết học sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!