Tưởng Đông Hà là người có kinh nghiệm rất phong phú trong việc nhận được lời tỏ tình.
Tuy trường Trung học Minh Nhã cấm yêu đương công khai nhưng thật ra cũng khá thoáng. Trong khuôn viên, không thiếu những cặp đôi nam nữ đi lại cùng nhau. Mà ở độ tuổi mười bảy mười tám này, tình cảm nam nữ rất dễ nảy sinh giữa những bạn học. Huống chi, với gương mặt như Tưởng Đông Hà, làm sao mà không thu hút sự chú ý cho được.
Khi còn học ở Minh Nhã, có không ít người từng tỏ tình với hắn. Người kín đáo thì lén gửi thư tay, còn người táo bạo hơn thì tìm hắn thẳng mặt mà hỏi: "Tưởng Đông Hà, tớ thích cậu, cậu có thể hẹn hò với tớ không?"
Đương nhiên, kinh nghiệm từ chối người khác của Tưởng Đông Hà cũng không kém phần phong phú.
Hắn vốn là kiểu người dứt khoát, đã không có tình cảm thì hà cớ gì phải bắt đầu một mối quan hệ chỉ để lãng phí thời gian của cả hai? Hắn còn có nhiều việc quan trọng hơn cần làm.
Lần này khi Triệu Lạc tỏ tình với hắn, Tưởng Đông Hà có chút bất ngờ——nhưng cũng chỉ một chút thôi, bởi vì hắn từng chịu đựng cú sốc từ hai nụ hôn bất ngờ của Nghê Tuyết rồi, nên mọi chuyện khác đều không là gì cả.
Hắn bình thản nghe Triệu Lạc nói xong rồi đáp lại: "Xin lỗi nhé."
Mặc dù Triệu Lạc cũng không hy vọng quá nhiều, nhưng chắc cũng không ngờ bị từ chối nhanh vậy. Cô bạn sững sờ: "Sao cơ, bạn từ chối nhanh thế luôn á?"
Tưởng Đông Hà cười xin lỗi, giọng điệu rất nghiêm túc: "Triệu Lạc, cậu nhận ra rằng mình thích tôi, tương tự, khi tôi cũng phát hiện ra bản thân có tình cảm với cậu thì một mối quan hệ mới có thể phát triển tự nhiên được. Ngược lại, nếu tôi vội vàng đồng ý hẹn hò với cậu, nhưng thực ra chỉ vì gần đây tôi rảnh rỗi, muốn tìm một mối tình để giải khuây thì đó mới là sự thiếu tôn trọng với cậu. Cậu là một cô gái rất tốt, dám nghĩ dám làm, cẩn thận và năng lực rất xuất sắc.
Tôi thật sự rất quý mến và ngưỡng mộ cậu, nhưng đó là trên phương diện bạn bè thôi."
Đây là lần *****ên Triệu Lạc nghe Tưởng Đông Hà nói nhiều đến vậy, không ngờ lại là lúc hắn từ chối lời tỏ tình của cô. Tuy nhiên, lời nói chân thành của Tưởng Đông Hà khiến Triệu Lạc nhận ra mình không quá đau buồn, đúng là cách hành xử quen thuộc của Tưởng Đông Hà. Cô bạn cũng mỉm cười tự trấn an: "Được rồi, bạn cũng đừng cảm thấy áp lực quá."
"Ừ." Tưởng Đông Hà gật đầu.
"Tưởng Đông Hà, dù bạn từ chối mình, nhưng mình vẫn muốn hỏi… chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ? Dù sao thì dự án chung của chúng ta còn chưa hoàn thành mà…" Triệu Lạc ngập ngừng nói: "Bạn yên tâm, ngoài kia thiếu gì trai đẹp, còn lo thiếu tình yêu mới sao?"
Triệu Lạc tỏ tình rất thẳng thắn, bị từ chối cũng đầy khí phách. Tưởng Đông Hà bị tinh thần đó truyền sang, cũng cảm thấy dễ chịu khi ở cạnh cô, hắn nói: "Tất nhiên rồi."
"Haiz," Triệu Lạc thở dài, "Coi như hôm nay không thành công rồi, thế là không có ai đi triển lãm tranh với mình nữa. Mình đành đi một mình vậy."
"Dù sao cũng coi như vừa trải qua chút tổn thương tình cảm, đi xem triển lãm tranh xem biết đâu lại khơi dậy được cảm hứng nghệ thuật thì sao?"
Triệu Lạc bật cười, ăn xong phần kem của mình liền rời đi trước, để lại Tưởng Đông Hà ngồi lại một mình.
Tưởng Đông Hà vẫn ngồi yên tại chỗ không vội rời đi, cũng chẳng tiếp tục ăn ly kem trước mặt. Kem tan chảy thành chất lỏng từ từ đọng lại ở đáy cốc, nhưng hắn cũng chẳng bận tâm, chỉ lặng lẽ trầm ngâm đắm chìm trong suy nghĩ.
Không hiểu vì sao khi Triệu Lạc tỏ tình, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh của Nghê Tuyết.
Trong mắt Tưởng Đông Hà, tình cảm của mỗi người đều đáng được trân trọng. Nghê Tuyết cũng vậy, nhưng…
Nhưng Nghê Tuyết lại không giống như Triệu Lạc, không thể đứng giữa ban ngày ban mặt mà dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình.
Nếu như Nghê Tuyết là con gái… một cô gái xinh xắn, thích làm nũng, dễ thương mà lại hay bám người thì ai mà không muốn cưng chiều một người bạn gái như bảo bối chứ? Nhưng Nghê Tuyết vẫn mãi là Nghê Tuyết, không có nếu như nào cả. Nghĩ như thế thật ra là không công bằng với cậu ấy.
Hôm đó, Nghê Tuyết bỏ chạy khỏi tiệm kem, bỏ lại Bang Nghiêu ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Sau đó, Bang Nghiêu gửi liên tiếp ba đoạn tin nhắn thoại dài 59 giây trách cậu chơi không đẹp. Nghê Tuyết cũng thấy mình xử sự không đúng nên chỉ vài ba câu là giải thích tình huống rồi mời Bang Nghiêu một bữa để chuộc lỗi.
Từ sau hôm đó, Nghê Tuyết bắt đầu nhen nhóm ý định rời đi——Thay vì chứng kiến Tưởng Đông Hà tay trong tay với một cô gái khác thì thà cậu rút lui sớm, tự giải thoát cho mình để khỏi đau lòng còn hơn.
Dạo này, phần lớn thời gian Tưởng Đông Hà đều ở ký túc xá, thi thoảng mới về nhà một lần. Những lúc như thế, Nghê Tuyết cũng sẽ nói với hắn đôi ba câu, toàn là những cuộc thăm hỏi xã giao bình thường. Cuộc sống đó tưởng như rất bình yên như mặt nước tĩnh lặng, nhưng ai biết được bên dưới bề mặt ấy lại đang che giấu những cơn sóng ngầm dữ dội nào.
Một buổi chiều nọ, Nghê Tuyết đi nghe một buổi hội thảo do khoa Ngoại ngữ tổ chức, giới thiệu về chương trình trao đổi sinh viên của Đại học Thủ Đô vào năm học tới. Thật ra lúc đăng ký nghe hội thảo này, cậu còn chẳng để ý xem điểm đến là ở đâu, chỉ là hôm đó rảnh rỗi không có việc gì làm nên nghĩ bụng đi nghe thử xem sao.
Đến khi hội thảo bắt đầu, Nghê Tuyết mới biết điểm đến là Đại học Durham ở Anh Quốc. Chương trình trao đổi này kéo dài từ học kỳ hai năm hai——tức là từ tháng chín năm nay đến tháng sáu năm sau, tổng cộng tròn một năm.
Giảng viên trên bục đang say sưa giới thiệu về lịch sử thành lập trường, phát triển trong những năm gần đây, và các khóa học của chương trình trao đổi. Nhưng tâm trí Nghê Tuyết chẳng đặt vào những gì thầy nói, cậu chỉ nghĩ nếu mình đi đến một nơi xa như nước Anh, liệu cậu có thể dứt khoát quên đi Tưởng Đông Hà hay không?
Nhưng tiền đâu để cậu trang trải chi phí sinh hoạt ở Anh đây?
Dù thành phố Bắc Kinh cũng là một nơi có chi phí sinh hoạt đắt đỏ, nhưng chí ít cậu còn có Tưởng Đông Hà chia sẻ tiền phòng. Chưa kể đến việc cậu còn có công việc làm thêm khá khẩm ở đây, thu nhập ổn định, sống không thiếu thốn mà còn dư dả chút ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!