Chương 45: Xác suất gặp gỡ tình cờ

Sau ngày hôm đó, Nghê Tuyết rõ ràng trở nên rất thất vọng. Cậu không tự cô lập mình nhưng lại ít nói hơn hẳn trước đây, cũng chẳng còn như ngày trước cứ mập mập mờ mờ để Tưởng Đông Hà xoa đầu cậu nữa.

Tưởng Đông Hà nhìn thấy rõ sự thay đổi của Nghê Tuyết, cũng hiểu vì sao cậu buồn bã. Chẳng qua là vì câu "không cần phải thế" và "đừng có nói bậy" của hắn mà thôi.

Nhưng nếu cho Tưởng Đông Hà trở lại khoảnh khắc đó một lần nữa thì hắn vẫn sẽ nói y hệt những gì đã nói.

Vì vậy, hắn cố ý làm kẻ nhẫn tâm một lần.

Hắn không chủ động phá vỡ sự căng thẳng giữa hai người, mà vào một tối nọ hắn lại điềm tĩnh thông báo với Nghê Tuyết: "Nghê Tuyết, từ nay tôi sẽ chuyển vào ký túc xá trường ở."

Câu nói này thoạt nghe có vẻ bất ngờ, nhưng thật ra Nghê Tuyết đã lường trước trong lòng từ lâu. Cậu thậm chí đã tưởng tượng nhiều lần những kịch bản tệ hơn, chẳng hạn như Tưởng Đông Hà đột nhiên bảo: "Nghê Tuyết, tôi thấy đồng tính thật ghê tởm, chúng ta đừng như thế này nữa," nhưng điều đó không xảy ra. Việc hắn chọn chỉ là cách không sống chung nữa thôi, đó đã là một kết thúc khá văn minh rồi.

Vì vậy, Nghê Tuyết cũng rất điềm nhiên đáp lại: "Được thôi."

Tưởng Đông Hà tiếp tục giải thích: "Dự án đó đã bắt đầu vào vòng thi rồi, sau này còn phải đi khắp nơi để quảng bá nữa nên ở trong trường thì tiện liên lạc với các thành viên khác hơn."

Hắn quyết định dọn vào ký túc xá một phần là để tạo khoảng cách với Nghê Tuyết, dù lý do "liên lạc với thành viên" nghe có hơi khiên cưỡng vì chỗ họ đang sống hiện tại cũng đâu cách trường bao xa. Tưởng Đông Hà nghĩ có lẽ nếu Nghê Tuyết không gặp hắn hàng ngày thì cậu sẽ sớm quên hắn đi, hoặc sẽ thích ai khác, sẽ tìm được nửa kia như tiêu chuẩn chọn người yêu mà cậu từng kể – một người nào đó thật tốt với cậu.

Nhưng phần giải thích kia của hắn cũng không hẳn là nói dối.

Dạo gần đây, nhóm dự án của hắn gặp một rắc rối không nhỏ, chưa đến mức rối như tơ vò nhưng cũng đủ khiến họ đau đầu.

Mà nguồn cơn rắc rối chính là Lương Thần Tùng——đàn anh hơn họ một khóa.

Lương Thần Tùng vốn dĩ sau này mới vào nhóm, mối quan hệ với mọi người đều không mấy tốt đẹp. Thậm chí ban đầu còn đôi ba lần xung đột với hắn, người giữ vai trò trưởng nhóm.

Mà thật ra Tưởng Đông Hà không phải kiểu người nhạy cảm, cũng chẳng giỏi đoán ý người khác, nhưng đến hắn cũng nhận ra Lương Thần Tùng nhiều lúc cố ý gây khó dễ cho mình thì huống hồ gì là những người khác.

Nhưng những chuyện đó không quá to tát. Điều thực sự khiến Tưởng Đông Hà nổi giận chỉ có hai việc thôi. Lần đầu hắn bực mình là khi Lương Thần Tùng không hoàn thành kế hoạch kinh doanh đúng hạn, khiến tiến độ cả nhóm bị chậm lại, cuối cùng phải nhờ Triệu Lạc ra tay giúp đỡ mới ổn thỏa.

Lần thứ hai——cũng là lần nghiêm trọng nhất, vừa xảy ra gần đây.

Trong vòng thi *****ên, họ phát hiện có một nhóm khác đưa ra đề án trùng khớp với nhóm họ đến khoảng 70-80%——Nói chung, chuyện trùng ý tưởng không hiếm, nhưng trong cùng một trường, cùng một cuộc thi mà lại có nhiều điểm tương đồng đến cả kỹ thuật cốt lõi thì rõ ràng có điều gì đó bất ổn rồi.

Triệu Lạc tức điên lên, suýt nữa muốn lôi Lương Thần Tùng ra đối chất tại chỗ. Dù có dùng chân suy nghĩ cũng biết kẻ tiết lộ đề án của nhóm cho người khác là ngoài Lương Thần Tùng ra chẳng còn ai khác.

Nhưng cô bạn vẫn kiềm chế, phải nén nhịn rất lâu mới không làm ầm lên. Tính cô nóng nảy nhưng không phải không có đầu óc, chưa đủ chứng cứ thì tuyệt đối không hành động vội vàng. Chỉ chắc chắn một điều là không thể để Lương Thần Tùng tiếp tục ở trong nhóm này được. Triệu Lạc cần tìm một lý do chính đáng để đá anh ta ra khỏi dự án, ngoài ra còn phải điều tra vì sao anh ta lại cố tình nhằm vào Tưởng Đông Hà.

Sau hôm đó, Tưởng Đông Hà trấn an Triệu Lạc: "Tình hình chưa tệ lắm, hiện giờ cả hai nhóm đều chưa bị quy kết là đạo nhái, tức là hướng đi này vẫn có thể tiếp tục——Hơn nữa, đây đều là kết quả chúng ta bỏ công sức thức trắng đêm để nghĩ ra thì không lý nào chúng ta phải từ bỏ cả. Cuộc thi không chỉ có một vòng, ngoài cấp trường còn có cấp tỉnh và quốc gia. Chúng ta cứ làm ra sản phẩm cuối cùng của riêng mình là được. Nếu đúng là Lương Thần Tùng làm lộ bí mật thì ở những vòng sau không có anh ta tham gia, tôi không tin nhóm kia còn có thể giống chúng ta như vậy. Dĩ nhiên, tên của anh ta cũng sẽ không xuất hiện trong danh sách nhóm mình."

Triệu Lạc uống một hơi nửa chai nước lạnh mới dần dần bình tĩnh lại. Cô bạn gật đầu: "Bạn nói cũng có lý, nhưng mình cứ cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy…"

"Ừm… nếu anh ta chỉ muốn gây chuyện thì anh ta sẽ được lợi gì chứ?" Tưởng Đông Hà cũng suy nghĩ, "Anh ta khiến nhóm mình rối tung lên, nhưng có mang lại lợi ích gì cho anh ta đâu?"

"Haizz, nói đến chuyện này thì phải nói là nhà người ta cũng chả ngại gì. Bố anh ta là viện trưởng viện Kinh tế của trường mình. Mấy cái cuộc thi với dự án kiểu này, anh ta đâu có thiếu tài nguyên, người ta cứ tự đổ vào tay anh ta thôi. Cho nên anh ta mới dám ngang nhiên đến nhóm mình gây chuyện vậy. Cũng tại mình nhìn người không thấu…"

Hai người cứ thế chậm rãi tản bộ trong khuôn viên trường cho đến khi đi đến gần hồ nhân tạo. Phía trước là ngã rẽ, quẹo trái là cổng chính, quẹo phải là đường dẫn tới khu ký túc xá. Họ không còn chung đường nữa, Triệu Lạc phải đi tàu điện về nhà, còn Tưởng Đông Hà thì về ký túc xá. Hai người đứng bên hồ tạm biệt nhau.

Triệu Lạc biết trước đây Tưởng Đông Hà ở chung với Nghê Tuyết, không hiểu sao giờ lại chuyển vào ký túc xá nên tò mò hỏi: "Bạn với Nghê Tuyết dạo này sao thế? Hai người có xích mích gì à? Trước đây đâu cũng thấy dính lấy nhau, mình gặp Nghê Tuyết ở trường mấy lần, cậu ấy trông chẳng vui vẻ gì á."

Chuyện này thực sự khó giải thích. Ngay cả Tưởng Đông Hà cũng chưa thể tiêu hóa nổi, vài câu ngắn gọn sao nói rõ cho người khác nghe được. Hắn thở dài, có chút bất đắc dĩ: "Cũng không hẳn là cãi nhau, chỉ là tôi không biết phải làm sao bây giờ thôi."

Hoàng hôn dần buông, ánh nắng vàng rực rỡ như ưu ái hơn cho chàng trai trước mặt khiến Tưởng Đông Hà trông ấm áp lạ thường. Triệu Lạc nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng gom đủ dũng khí hỏi: "Tưởng Đông Hà này, mai thứ bảy bạn có rảnh không?"

Thông thường, ai hỏi câu này chắc chắn là muốn nhờ gì đó. Tưởng Đông Hà hiểu nên đáp: "Sáng tôi phải đi dạy kèm, chiều thì rảnh, có chuyện gì à?"

"Thì…" Triệu Lạc tiếp tục: "Bạn có biết trong thành phố vừa mở một tiệm kem tự chọn mới không, ngày đầu khai trương được ăn thử miễn phí đó. Mình muốn rủ ai đó đi cùng nhưng bạn mình đang kiêng đồ ngọt, nên mình chỉ có thể nhờ bạn thôi. À, với lại gần đó có một phòng triển lãm á, chiều mai có buổi trưng bày, mình có hai vé, nếu bạn không ngại thì tụi mình có thể ghé qua xem."

Tưởng Đông Hà vốn không thích đồ ngọt, lại càng không có khiếu thưởng thức hội họa. Nhưng hôm đó hắn nhận ra Triệu Lạc có vẻ hơi căng thẳng, nói năng nhanh hơn bình thường. Tưởng Đông Hà bật cười, đáp lại: "Được thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!