Chương 44: Cậu vượt giới hạn rồi đó

Tối hôm đó, sau khi Nghê Tuyết tắm xong bước ra khỏi phòng tắm thì Tưởng Đông Hà vẫn ngồi gõ bàn phím laptop trong phòng khách.

Vẫn như mọi lần, cậu thản nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn rồi hỏi: "Khuya rồi mà cậu còn bận à?"

"Vẫn phải phân tích mấy bộ dữ liệu nữa," Tưởng Đông Hà đáp, "À, còn một bài kiểm tra học sinh vừa gửi, chưa kịp chấm xong."

"Thầy Tưởng vất vả ghê!" Nghê Tuyết đứng lên, mở tủ lạnh lấy hai lon nước ép nho rồi quay lại ghế sofa, hỏi hắn, "Hay cậu nghỉ ngơi chút đi, nhìn màn hình lâu thế mắt sẽ mỏi đấy."

Nghe vậy, Tưởng Đông Hà cũng cảm thấy mắt mình hơi khô và nhức.

Hắn lưu lại tài liệu, gập máy tính xuống rồi cầm lon nước ép nho trên bàn uống một ngụm.

Người ngồi bên cạnh vừa mới tắm xong, làn da còn vương lại hơi nước ẩm ướt khá ấm áp, thêm cả mùi hương tự nhiên trộn lẫn giữa sữa tắm và dầu gội——thật ra hai người đều dùng chung một loại. Ban đầu Tưởng Đông Hà mua đại ở siêu thị, do hắn không cầu kỳ, chỉ cần đúng hai yêu cầu: một là mùi nhẹ nhàng và hai là hàng giá rẻ. Lúc đó hắn cứ nghĩ Nghê Tuyết sẽ chê loại rẻ tiền này, không ngờ cậu lại khen thơm, rồi hai người cứ thế dùng chung luôn.

Nghê Tuyết thì chẳng có thói quen sấy tóc, tóc ngắn nên cứ để tự khô thôi, cậu chỉ lau sơ qua trong phòng tắm rồi quấn khăn qua cổ. Tưởng Đông Hà để ý thấy một giọt nước chảy từ mái tóc của cậu, lướt dọc xuống cổ rồi mất hút nơi hõm xương đòn. Nghê Tuyết mặc một chiếc áo thun trắng rộng làm đồ mặc nhà, chất vải mềm và cổ áo rộng, trông cậu rất khác với khi diện váy dài đỏ đậm, nhìn vô cùng dịu dàng và vô hại.

Thấy vậy, Nghê Tuyết nhân cơ hội lên tiếng: "À này, Tưởng Đông Hà, về kịch bản của chúng ta ấy, tôi nghĩ có một đoạn nếu diễn kiểu khác thì sẽ hay hơn."

"Đoạn nào?" Tưởng Đông Hà hỏi.

"Là đoạn công chúa và hoàng tử vừa gặp nạn trong vụ đắm thuyền mới được cứu ấy."

Hôm nay tập diễn nhiều lần nên Tưởng Đông Hà đã rất quen thuộc với kịch bản rồi, không cần mở ra cũng tự nhớ lại được đoạn Nghê Tuyết vừa nhắc tới.

Hắn đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, đối mặt với cậu: "Cậu muốn sửa kiểu gì?"

"Thực ra không phải ý của tôi đâu, kịch bản hiện giờ đã là bản sửa rồi. Bản gốc thì…" Nghê Tuyết ngừng lại, không giải thích thêm về chuyện chỉnh sửa kịch bản mà trực tiếp đọc lời thoại của nhân vật: "Không ngờ chúng ta thực sự được cứu, thật không thể tin được… Từ giờ trở đi, chẳng gì có thể chia cách chúng ta nữa."

Tưởng Đông Hà liền phối hợp, tiếp lời: "Từ giờ trở đi, mạng sống của ta sẽ mãi gắn kết với nàng."

Sau lời thoại này, hai nhân vật chính đáng lẽ sẽ ôm chầm lấy nhau trên tàu.

Nghê Tuyết từ từ tiến lại gần Tưởng Đông Hà. Hắn cứ nghĩ cậu chỉ định ôm mình một cái, ai ngờ Nghê Tuyết lại bất ngờ nắm lấy cằm hắn, cúi xuống hôn hắn ngay trên môi.

Trước khi làm thế, cậu đã tự biện ra một lý do hợp lý cho mình——dù sao cũng là diễn thôi mà.

Vào đêm Giao thừa khi Tưởng Đông Hà ngủ say, cậu đã lén hôn hắn một lần. Hôm sau tỉnh dậy, Tưởng Đông Hà không hề tỏ ra khác lạ gì, nhưng Nghê Tuyết cứ tự hỏi liệu hắn có giả vờ ngủ hay đã thức. Sự không chắc chắn ấy khiến cậu bồn chồn, nên lần này cậu quyết định liều một phen tiến thêm bước nữa để thăm dò.

Bây giờ Tưởng Đông Hà không còn như trước nữa. Hắn chấp nhận tính khí của cậu, bao dung thói quen sống của cậu. Thậm chí khi cậu thẳng thừng nhờ hắn buộc dây áo, hắn cũng chẳng nói gì.

Vậy nếu cậu tiến thêm nữa thì sao? Liệu hắn có né tránh không?

Khoảnh khắc môi họ chạm nhau, Tưởng Đông Hà cảm nhận được vị ngọt của nước ép nho.

Nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, trước khi Nghê Tuyết kịp làm gì thêm thì hắn đã dùng tay giữ vai cậu, dùng lực đẩy mạnh để cả hai tách ra.

Hai ánh mắt giao nhau, Tưởng Đông Hà lộ vẻ giận dữ: "Nghê Tuyết, tối om thế này mà cậu giở trò sàm s. ỡ gì vậy?!"

Quả nhiên Tưởng Đông Hà vẫn không chấp nhận. Nghê Tuyết cũng không bất ngờ lắm.

Cũng may là cậu đã dự đoán trước tình huống này từ sớm nên sắc mặt hoàn toàn bình tĩnh. Cậu mỉm cười nói: "Bản gốc là vậy mà, ban đầu Lưu Tê Cần viết là hai người vui mừng hôn nhau thắm thiết đó. Tôi không muốn đóng cảnh đó với Trương Nhất Đạc nên cô ấy mới sửa thành ôm nhau thôi. Nhưng giờ tôi thấy bản gốc cũng hợp lý đấy chứ, hai người yêu nhau vừa thoát chết, lại đang ở bên nhau, không thể kiềm chế là chuyện dễ hiểu… Ơ kìa, chỉ là diễn xuất thôi mà."

Tưởng Đông Hà bỗng nói: "Nghê Tuyết, không cần phải thế đâu."

Không rõ là cảm giác của Nghê Tuyết có chính xác không nhưng cậu cảm thấy dường như lời của hắn mang theo một ý nghĩa sâu xa nào đó.

Cậu cắn môi lặng im.

Phòng khách bỗng chìm vào tĩnh lặng. Sau vài giây căng thẳng, Tưởng Đông Hà cũng trấn tĩnh lại rồi nhẹ nhàng bảo: "Tôi thấy bản sửa đổi vẫn ổn hơn. Dù gì cũng chỉ là một vở kịch thôi mà, đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!