Chương 43: Giống như rượu vang

Do thời gian gấp gáp, Tưởng Đông Hà không có nhiều thời gian để đắn đo nên cuối cùng hắn cũng đồng ý với lời đề nghị của Nghê Tuyết.

Chỉ là diễn một vở kịch thôi mà, Tưởng Đông Hà nghĩ, cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.

Tối hôm đó Tưởng Đông Hà đã ghi nhớ lời thoại của nhân vật. Sáng hôm sau hắn cùng Nghê Tuyết đến phòng học trống nơi bọn họ tập luyện. Lưu Tê Cần và Bang Nghiêu đã đến từ trước, đang ngồi ở dãy ghế cuối lớp chơi điện thoại.

Vừa bước vào, người *****ên Tưởng Đông Hà thấy là Bang Nghiêu. Hắn hơi khựng lại, không khỏi nhớ đến lần Bang Nghiêu dẫn Nghê Tuyết đến quán bar dành cho người đồng tính. Nghe tiếng cửa mở, Bang Nghiêu ngẩng đầu, thản nhiên vẫy tay chào hai người.

Hai người ở dãy cuối tiến đến gần bục giảng. Lưu Tê Cần quan sát Tưởng Đông Hà kỹ lưỡng, ánh mắt lộ vẻ hài lòng, cô bạn bất ngờ thốt lên: "Wow, cao thật đấy, hình như còn cao hơn Trương Nhất Đạc đến hai ba phân nữa? Tốt quá rồi, nhìn xứng đôi với Nghê Tuyết ghê."

Đương nhiên Nghê Tuyết hiểu Lưu Tê Cần đang nói về sự ăn ý của các nhân vật trong kịch, nhưng cậu cố ý hiểu lầm. Cậu nhìn Tưởng Đông Hà rồi cất giọng nhẹ nhàng: "Xứng đôi không?"

Tưởng Đông Hà bây giờ không còn là Tưởng Đông Hà của trước kia nữa——Nếu là ngày trước thì hắn sẽ chỉ xem đó là lời đùa, có khi còn đáp lại bằng cách xoa đầu Nghê Tuyết mà bảo "Tất nhiên là xứng rồi." Nhưng bây giờ hắn không dám trả lời như vậy, mỗi câu đùa của Nghê Tuyết đều là một cái bẫy. Là một trai thẳng, hắn phải có nhận thức của trai thẳng, cũng buộc phải cẩn thận lời nói và hành động của mình.

Vì vậy Tưởng Đông Hà không đáp lại ánh mắt của Nghê Tuyết mà chỉ thản nhiên nói: "Thôi, bắt đầu tập luyện đi."

Chỉ còn hai ngày nữa là đến buổi diễn chính thức, mà đây lại là lần *****ên Tưởng Đông Hà gặp các thành viên khác nên thời gian thực sự rất eo hẹp. Mọi người cùng nhau tập luyện vài lần, cơ bản là ăn ý không có vấn đề gì. Lưu Tê Cần nói: "Không ngờ Tiểu Tưởng lại có khiếu thật đấy. Mình cảm thấy chúng ta tập thế này cũng gần ổn rồi, đến hôm diễn chỉ cần thay trang phục nữa thôi. Quần áo thì mình mượn từ bạn ở câu lạc bộ kịch rồi.

Nhìn có vẻ khó mặc nên mình nghĩ chúng ta nên thử mặc tập vài lần cho quen."

Quần áo và phụ kiện được cất trong một chiếc hộp đặt ở góc lớp. Bang Nghiêu đi lấy hộp về: "Để mình xem có gì trong đây."

Mở hộp ra, mọi người cùng ghé lại xem. Bên trên cùng là một chiếc váy dài màu đỏ rượu——chẳng trách tại sao Lưu Tê Cần lại bảo trang phục khó mặc. Chiếc váy bằng vải satin, dưới ánh đèn, lớp vải ánh lên sắc thái khác nhau. Thiết kế ôm sát người, phần đuôi váy hình đuôi cá chạm đất, lưng hở với hai dây mảnh đan chéo ở eo.

Bang Nghiêu tròn mắt: "Ông nội m. ẹ ơi, kích thí. ch thật đấy…"

"Đây chính là chiếc váy công chúa mặc trong tiệc đính hôn, khá trang trọng nhưng không đến mức lộng lẫy như váy cưới." Lưu Tê Cần giải thích.

"Khổ thân thật, mặc cái này mà còn phải bỏ trốn khỏi đám cưới nữa." Nghê Tuyết nhìn chiếc váy đầy nghi ngờ: "Tôi mặc vừa được à?"

"Chắc không sao đâu, mình đã đặc biệt nhắc nhở mượn cỡ lớn rồi."

Bên dưới chiếc váy là bộ tóc giả của công chúa, tóc xoăn dài màu vàng nâu. Tưởng Đông Hà nhìn bộ tóc giả rồi nhìn Nghê Tuyết, chợt như nhớ ra gì đó: "Sao giống bộ cậu đội hồi cấp ba nhỉ…"

Chưa kịp để Nghê Tuyết bịt miệng, mọi người đã dựng tai lên không bỏ lỡ cơ hội hóng chuyện: "Hả? Sao cơ? Cấp ba á? Hồi cấp ba Nghê Tuyết cũng mặc đồ nữ hả?"

Tưởng Đông Hà thành thật: "Ừ, hồi đó cậu ấy mặc đồng phục nữ, còn bảo là chỉ mặc chơi thôi."

Bang Nghiêu: "Ồ, giấu nghề kỹ dữ."

Lưu Tê Cần: "Wow, thì ra là dân chuyên nghiệp."

Không để chuyện kéo dài thêm, Nghê Tuyết siết cổ Tưởng Đông Hà, nghiến răng đe dọa: "Cậu không được nói nữa!!!"

Nghê Tuyết giận lắm nhưng không thể phản bác.

Bởi vì cậu quả thực đã từng mặc đồng phục nữ, và cũng trả lời Tưởng Đông Hà rằng "Tôi chỉ mặc chơi thôi."

Quả nhiên, mặc đồ nữ một lần là hậu họa khôn lường mà. Đáng lẽ lúc đó cậu nên kiên quyết hơn, không nên đồng ý giả gái mới đúng!

Hơn nữa… Nghê Tuyết nhận ra, tại sao cả hai lần cậu mặc đồ nữ đều có Tưởng Đông Hà chứng kiến hết vậy?

Đúng là nghiệt duyên, cái con nghiệt duyên chết tiệt.

Nhìn Nghê Tuyết bực bội, Tưởng Đông Hà cười: "Tôi đâu có đánh giá gì xấu đâu. Thực ra tôi thấy cũng đáng yêu mà."

Nghê Tuyết phản ứng nhanh: "Là tôi đáng yêu hay tôi mặc đồng phục nữ đáng yêu?"

Hay lắm. Lại một cái bẫy nữa. Bộ não Tưởng Đông Hà cũng chạy hết công suất——bảo Nghê Tuyết đáng yêu thì có vẻ kỳ kỳ; nói mặc đồng phục nữ đáng yêu thì… càng kỳ cục hơn, vả lại Tưởng Đông Hà không có sở thích đặc biệt với loại trang phục này. Sau khi cân nhắc kỹ, hắn đáp: "Cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!