Chương 41: Đông trong mùa đông, Hà trong dòng sông

Đó chỉ là một cái chạm môi đơn giản, hai cánh môi áp vào nhau mềm mại. Bình thường cái miệng này của Tưởng Đông Hà hay mỉa mai trêu chọc cậu đến tức giận. Không ngờ khi hôn lại mang đến cảm giác thế này… Rốt cuộc Nghê Tuyết còn hơi ngại ngùng nên không dám đi xa, cũng chẳng dám nấn ná quá lâu nữa. Vài giây sau, cậu rời khỏi Tưởng Đông Hà, cẩn thận quan sát phản ứng của hắn trong bóng tối, vẫn không có gì khác so với lúc hắn mới nhắm mắt gối đầu nằm xuống.

Có vẻ Tưởng Đông Hà không phát hiện ra gì, hắn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra… Nghê Tuyết cũng không rõ là mình nên thấy nhẹ nhõm hay thất vọng nữa.

Nghê Tuyết chui lại vào chăn, tim vẫn đập loạn cả lên không thể bình tĩnh nổi. Cậu nằm trên gối không ngừng nghĩ ngợi lung tung, suốt cả đêm mãi chẳng thể nào chợp mắt.

Nhưng người trằn trọc không ngủ cũng không chỉ có mình Nghê Tuyết.

Khi Nghê Tuyết trở mình quay mặt vào tường đưa lưng lại về phía Tưởng Đông Hà, lúc này hắn mới khẽ hé mắt ra.

Giả vờ ngủ thật sự quá mệt mỏi. Tưởng Đông Hà nghĩ.

Thật ra thì hôm nay hắn uống cũng kha khá, nhưng dù sao nó chỉ là bia thôi, đâu đủ nặng để làm hắn say. Hắn, Tưởng Đông Hà này làm gì biết cảm giác say là như thế nào.

Thú thật lúc Nghê Tuyết gọi tên hắn lần đầu hỏi hắn đã ngủ chưa, vốn dĩ hắn đã định đáp lời nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng lại chọn cách im lặng.

Dĩ nhiên hắn không lường trước được những gì xảy ra sau đó, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, sự im lặng của hắn lại là để thăm dò.

Không ngờ sự thật lại vượt xa dự đoán của Tưởng Đông Hà.

Sống đến mười tám năm cuộc đời, hắn đã trải qua không ít sóng gió, giải quyết nhiều vấn đề rắc rối, đối phó với không ít người khó nhằn. Nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy đầu óc trống rỗng và như bị đơ ra thế này.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?

Khoảnh khắc Nghê Tuyết hôn tới, Tưởng Đông Hà nắm chặt ga giường, các cơ trên tay nổi gân xanh. Hắn rất muốn thốt lên, kêu lên hoặc chất vấn, thậm chí đẩy Nghê Tuyết ra ngay lập tức, nhưng hắn đang giả vờ ngủ nên không thể nhúc nhích.

Trong tình huống như vậy, im lặng có lẽ là phản hồi tốt nhất. May mà Nghê Tuyết chẳng có kinh nghiệm hôn hít gì nên cũng không định kéo dài nụ hôn này. Ngay khi môi họ tách nhau ra, cuối cùng Tưởng Đông Hà mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi vượt qua khoảnh khắc đơ cứng, đầu óc hắn bắt đầu hoạt động lại từ từ, những chuyện lấn cấn trong lòng trước đây cũng dần sáng tỏ. Thì ra Nghê Tuyết đến gay bar là vì cậu thật sự thích người cùng giới, hóa ra những hành động mập mờ của cậu đối với hắn ngày thường là vì thích hắn.

Nhưng Tưởng Đông Hà vẫn chẳng tài nào hiểu nổi.

Cùng sống với nhau một thời gian dài như vậy, Tưởng Đông Hà khá hiểu tính tình của Nghê Tuyết. Hắn biết cậu hay bám người, thích làm nũng và luôn phụ thuộc vào hắn. Bất kể có chuyện gì xảy ra trong cuộc sống, hắn luôn là người *****ên mà cậu muốn chia sẻ. Thành thật mà nói, Tưởng Đông Hà cũng không ghét cảm giác được người khác tin tưởng, cũng thấy ổn khi ai đó cần dựa dẫm vào mình.

Trong mắt Tưởng Đông Hà, Nghê Tuyết nhiều lúc giống như một chú thú cưng nhỏ, ánh mắt khi nhìn người lúc nào cũng sáng ngời, mái tóc xoăn nhạt màu mềm mại và dễ chịu khi chạm vào. Mặc dù cậu vừa lười vừa nhõng nhẽo nhưng lại rất nghe lời, những gì hắn nói cậu luôn nhớ kỹ.

Nhưng Tưởng Đông Hà biết rõ, dù hắn có thấy buồn khi nghe Nghê Tuyết bảo sẽ đi Úc thì tình cảm của hắn dành cho Nghê Tuyết vẫn khác với cái gọi là thích mà cậu nói.

Tưởng Đông Hà thấy đau đầu. Nghê Tuyết tặng hắn một bất ngờ to đùng vào đêm Giao thừa, lại còn làm kiểu lén lút như thế, đủ hiểu trong lòng cậu cũng chẳng mấy chắc chắn, không dám để chuyện này xảy ra khi cả hai đều tỉnh táo. Vậy thì hắn đành phải tiếp tục giả vờ như không biết gì. Còn về mối quan hệ của cả hai… điều này càng làm Tưởng Đông Hà đau đầu hơn. Hắn có thể chắc chắn mình là trai thẳng trăm phần trăm, không thể nào đáp lại tình cảm của Nghê Tuyết. Có một số chuyện không thể cưỡng cầu được.

Nếu cả hai cứ giữ mối quan hệ như trước, đến lúc Nghê Tuyết nhận ra cảm xúc với hắn chỉ là một dạng hiệu ứng cây cầu treo* nào đó thì cuộc sống lại trở lại bình thường, thế là ổn.

*  

Nói chứ, nếu sống cùng Nghê Tuyết lâu vậy mà không học được gì từ cậu thì chẳng phải uổng phí sa o—— những thứ làm người ta bối rối để sau hãy tính. Giờ bọn họ đang ở thành phố Yến, đang ở nhà hắn, trước mắt hãy cứ tận hưởng vài ngày lễ này đã, cuộc sống hiện tại mới là quan trọng

Vì cả hai ôm tâm sự riêng nên chẳng ai ngủ ngon được, phải đến khi trời tảng sáng họ mới chợp mắt một chút. Vài tiếng sau, họ bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của mẹ Tưởng.

Qua một khung cửa, giọng bà vang lên: "Sao còn chưa dậy vậy hai đứa? Ra ăn sủi cảo nào!"

Tưởng Đông Hà dậy trước, thay đồ rồi quay qua gọi Nghê Tuyết: "Nghê Tuyết, dậy nào."

"Ưm…" Nghê Tuyết lầm bầm, mơ màng nửa tỉnh nửa mơ, một lát sau mới ngồi dậy hẳn. Đến lúc mặc xong quần áo, cậu mới từ từ nhớ lại mọi chuyện tối qua. *****ên là Tưởng Đông Hà uống say, rồi cậu ngồi cạnh lảm nhảm đủ điều sến súa khi hắn đang ngủ. Giờ nghĩ lại, cậu chẳng nhớ nổi mình đã nói gì, mà cũng ngại nhớ kỹ. Cậu chỉ nhớ rằng cuối cùng mình đã hôn Tưởng Đông Hà.

Nghĩ đến đây, cậu liếc nhìn Tưởng Đông Hà, thấy gương mặt hắn vẫn điềm tĩnh như bình thường, giống như không hề biết chuyện gì tối qua. Lòng Nghê Tuyết như nhẹ đi một chút.

Nhà Tưởng Đông Hà cũng giống nhà Nghê Tuyết ở chỗ dịp Tết không đi thăm họ hàng. Vì vậy sau khi ăn xong sủi cảo, mẹ Tưởng hỏi Tưởng Đông Hà: "Hôm nay hai đứa dự định gì không?"

"Đi đâu đó chơi đi, ở trong nhà mãi cũng bí bách," Tưởng Đông Hà nghĩ ngợi rồi hỏi ý kiến Nghê Tuyết, "Hay là để tôi dẫn cậu về làng cũ, ở đó còn có thể đốt pháo. Chắc cậu chưa đốt pháo đón Tết bao giờ phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!