Chương 4: Coi như cậu đã ngầm đồng ý rồi đấy nhé

Luôn có người khen ngợi rằng Tưởng Đông Hà sống phóng khoáng, suy nghĩ trưởng thành hơn bạn bè cùng trang lứa. Nói theo cách hiện đại là hắn không bao giờ để bản thân bị tổn hại tinh thần* cả.Giờ họ không còn ở Trung học Minh Nhã cũng chẳng phải ở chợ nông sản phía đông thành phố Yến, mà là đang đứng trước khu ký túc xá phía tây của Đại học Thủ Đô. Lúc này việc chìm đắm trong những chuyện vụn vặt cũ rích trong quá khứ chẳng có nghĩa lý sất. Cuộc sống đã đè nặng lên vai hắn quá nhiều khiến hắn buộc phải luôn nhìn về phía trước.

Tưởng Đông Hà và Nghê Tuyết đứng đối diện nhau, im lặng một hồi lâu mà chẳng ai nói câu nào.

Sự yếu đuối rất hiếm khi xuất hiện trên người Nghê Tuyết nhưng đáng tiếc Tưởng Đông Hà từ chối tiếp thu cái trò này.

Không quan tâm đến quá khứ không có nghĩa là hắn muốn chung sống cùng với người mà hắn không ưa.

Tưởng Đông Hà xoay người bỏ đi, bánh xe của vali ma sát với mặt đất tạo nên những âm thanh không nhỏ.

Nghê Tuyết cứ nghĩ mình đã nắm được một cọng cỏ cứu mạng, ai ngờ cọng cỏ đó sắp gãy ngay trước mắt——tất nhiên, với mối quan hệ thậm tệ giữa cậu và Tưởng Đông Hà, việc hắn từ chối là chuyện hoàn toàn bình thường. Nhưng Nghê Tuyết vốn đã chẳng định thuyết phục bằng lý lẽ rồi, một khi đã hạ mình cầu xin sự giúp đỡ thì ít nhất đêm nay cậu cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu.

Vậy nên Nghê Tuyết bèn theo sau Tưởng Đông Hà. Hai người cứ thế người trước kẻ sau bước đi, trông có chút kỳ quặc giống như mối quan hệ oái oăm của họ vậy.

Mãi cho đến khi họ dừng lại trước ga tàu điện ngầm, Nghê Tuyết nhìn gương mặt nghiêng của Tưởng Đông Hà, cuối cùng cũng cất tiếng: "Tưởng Đông Hà, nếu cậu không nói gì thì tôi coi như cậu đã ngầm đồng ý rồi đấy nhé."

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy điều đó rất có lý. Nếu Tưởng Đông Hà thực sự muốn từ chối thì sao lại cho phép cậu đi theo mình suốt quãng đường 800 mét đến ga tàu điện ngầm cơ chứ?

Trong ga không có nhiều người lắm mà khoảng cách giữa họ lại không xa. Nghê Tuyết chắc chắn rằng Tưởng Đông Hà đã nghe rõ những gì cậu nói rồi.

Cho đến khi tàu điện ngầm tới, cả hai bước vào trong toa, Tưởng Đông Hà vẫn im lặng không hé nửa lời.

Ban đầu Tưởng Đông Hà chọn thuê nhà chỉ vì muốn thuận tiện cho công việc làm thêm, rút ngắn thời gian đi lại. Còn chuyện nhà cách ***** thế nào thì hắn không quá bận tâm. Do đó từ nơi ở của hắn đến trường khá phiền phức, phải đổi hai tuyến tàu điện ngầm, đi tổng cộng mười bảy trạm rồi thêm bốn trạm xe buýt.

Nghê Tuyết trước giờ chưa từng đi xe buýt nên chẳng thoải mái được như Tưởng Đông Hà ở bên cạnh. Trên xe không có ghế trống, tài xế thì lái vội vàng khiến Nghê Tuyết chao đảo lắc lư còn vô tình va phải vài hành khách.

Chuyến đi kéo dài gần hai tiếng, cuối cùng họ cũng tới trước cổng khu chung cư.

Thật ra Nghê Tuyết chẳng thấy cổng đâu cả mà chỉ thấy mười mấy tòa nhà chọc trời san sát nhau chìm trong bóng tối.

Khu này không có đèn đường, bóng tối dày đặc đến mức giơ tay không thấy ngón. Con đường lát đá gồ ghề chưa từng được sửa chữa khiến Nghê Tuyết bước đi mà cứ phải dò dẫm, chân nọ đá chân kia.

Tưởng Đông Hà đi phía trước kéo theo vali, vì đã quen thuộc với nơi này nên nhanh chóng bỏ lại Nghê Tuyết một quãng xa.

Trong bóng tối, do không nhìn rõ đường và không quen thuộc địa hình, Nghê Tuyết vừa định bật đèn pin điện thoại để soi sáng thì cảm thấy có thứ gì đó cọ nhẹ vào chân mình.

Cậu giật mình, bật thốt lên: "Cái gì vậy?"

Tưởng Đông Hà ở phía trước ngừng chân nhưng không quay lại, chỉ đáp: "Chó mèo hoang trong khu này."

Dưới ánh sáng của đèn pin, Nghê Tuyết cuối cùng cũng nhìn thấy rõ đó là một chú mèo nhỏ, bộ lông đen trắng xen lẫn trông khá là sạch sẽ.

Tưởng Đông Hà cũng nhìn theo ánh sáng và nói: "Con mèo này tên là Trân Châu, rất thích bám người."

"… Trân Châu?" Nghê Tuyết nhìn lại màu lông của con mèo: "Trông thế này phải gọi là Bò Sữa mới đúng chứ."

Không biết có phải do nhìn thấy mèo mà tâm trạng trở nên tốt hơn không, Tưởng Đông Hà trái lại lại kiên nhẫn hơn bình thường, hắn giải thích: "Cái tên này là do người trong khu gọi nó như vậy, xưa giờ gọi vậy rồi."

Tưởng Đông Hà ngồi xuống, lấy từ trong ba lô ra một cây xúc xích rồi xé bao bì đưa cho Trân Châu.

Chú mèo con không hề sợ người, lập tức bước tới gần Tưởng Đông Hà cúi đầu nhom nhem.

Trong khu này có nhiều chó mèo hoang được người dân cho ăn đầy đủ. Tưởng Đông Hà đã ở đây hơn một tháng nên hầu như đã gặp hết chúng rồi. Sau đó hắn cũng hình thành thói quen mang xúc xích theo bên người. Không chỉ để cho chó mèo ăn mà nếu hôm nào không gặp chúng thì hắn còn có thể ăn lót dạ nữa.

Đối với những con vật hoang này, trêu đùa hay cho ăn đôi chút cũng được nhưng Tưởng Đông Hà chưa bao giờ có ý định mang chúng về nuôi cả.

Trước đây cũng có người nhặt một con mèo hoang về nhưng chẳng bao lâu sau nó lại lẻn chạy ra ngoài mất tiêu.

Chó mèo hoang có tính cách riêng của chúng, còn những giống quý thì quá khó chăm. Hơn nữa, cuộc sống của hắn vốn đã đủ bận rộn rồi nên việc nuôi thú cưng đòi hỏi nhiều trách nhiệm mà hắn tự thấy chưa thể gánh vác nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!