Chương 30: Đợi cậu tan học

Sau Quốc Khánh, nhiệt độ ở Bắc Kinh bỗng tụt nhanh không báo trước khiến cả thành phố lạnh đi hẳn. Trước đây thì chỉ cần mặc áo ngắn tay với áo khoác mỏng, thỉnh thoảng còn cảm thấy nóng. Giờ nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch nhiều nên áo khoác mỏng chẳng còn giữ ấm được nữa. Ở phương Bắc một khi đã vào thu thì cái lạnh như nhấn nút tăng tốc vậy, áo khoác mỏng rồi sẽ thành áo gió, áo dạ, áo bông… cho đến khi lôi cả áo lông dày nhất ra để sống sót qua mùa đông.

Sau khi quay lại trường, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà càng bận rộn hơn. Họ phải chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ với nhiều môn sắp tới, ngay cả một số môn không phải thi thì vẫn có kiểm tra giữa kỳ bằng hình thức khác. Dù giữa kỳ không ảnh hưởng lớn như cuối kỳ, nhưng cả Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà đều rất nghiêm túc ôn tập, tận tâm chuẩn bị.

Mà ngay cả khi thi xong, sinh viên cũng chưa thể thở phào nhẹ nhõm được, bởi đằng sau kỳ thi là kiểm tra thể lực. Mỗi năm học vào kỳ thu là lại có một lần kiểm tra thể chất. Đa phần sinh viên thà thi giữa kỳ còn hơn phải vượt qua bài test thể lực này.

Thế nhưng trong mắt Tưởng Đông Hà thì đây chính là một cơ hội kiếm tiền. Bởi vì mỗi lần kiểm tra kiểu này là sẽ luôn có người muốn tránh khổ mà tìm người chạy hộ. Nếu yêu cầu điểm cao hơn thì giá lại càng cao.

Tưởng Đông Hà lại lẻn vào nhóm hỗ trợ sinh viên, lọc danh sách khách hàng tiềm năng theo giá.

Lúc hắn nhận đơn, Nghê Tuyết ngồi ngay bên cạnh Tưởng Đông Hà. Lúc đó cả hai đang ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, cậu quay qua thì thấy hắn đã nhận tận sáu đơn rồi.

Suýt chút nữa Nghê Tuyết đã nghĩ mình nhìn nhầm: "Cậu… cậu định chạy giúp họ phần 1000m đấy à?"

"Ừ."

"Mà cậu tính chạy bao nhiêu đợt thế?"

"Chia làm hai ngày, ba đợt vào thứ bảy, ba đợt vào Chủ nhật." Tưởng Đông Hà đáp, "Chỉ là chạy thôi, dễ ợt ấy mà."

… Được rồi. Cũng biết phân bổ sức đấy nhỉ. Nghê Tuyết đành thán phục, nhưng lại hỏi tiếp: "Rồi cậu định lấy giá bao nhiêu?"

Tưởng Đông Hà mà nhận làm bài tập hộ thì phải là bài đắt, thể nào mà chạy thể lực cũng phải đắt cho xem.

"Mỗi đứa hai trăm, tổng cộng một ngàn hai trăm tệ."

Mỗi ngày kiếm sáu trăm, nghĩ thấy mệt mà vẫn xứng đáng… Nhưng suy nghĩ đó vừa lóe lên đã bị Nghê Tuyết gạt đi ngay——nếu cậu phải chạy cho mình một lần, rồi lại chạy cho sáu người thì tổng cộng là chạy bảy lần… có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không ham đâu. Tưởng Đông Hà mà kiếm được một ngàn hai trăm này thì Nghê Tuyết cũng chẳng thấy ghen tị chút nào.

Nhìn nét mặt Nghê Tuyết, Tưởng Đông Hà đã đoán ra cậu đang nghĩ gì, chắc là muốn kiếm tiền mà ngại chạy thôi. Hắn bèn nói: "Thật ra còn có đơn nhảy xa nữa, cậu muốn làm không? Đơn này thì rẻ hơn, chỉ mấy chục thôi."

"Được được được, cái đó thì được!" Nghê Tuyết bật điện thoại vào nhóm luôn, "Mấy chục là đủ ăn một ngày rồi."

Kỳ kiểm tra là vào cuối tuần sau, vẫn còn một tuần chuẩn bị. Từ đó sau mỗi buổi học, Tưởng Đông Hà đều lôi Nghê Tuyết ra chạy bộ cùng.

Dĩ nhiên là Nghê Tuyết tìm mọi cách để lười biếng rồi, lúc thì nói mình đau bụng, lúc lại kêu hạ đường huyết, ý là nếu muốn chạy thì cũng đừng có đến tìm tôi.

Nhưng Tưởng Đông Hà quen thuộc chiêu trò của Nghê Tuyết rồi, hắn vào khung chat gửi cho cậu tối hậu thư.

[Tưởng: Tôi đang đứng ngay trước cửa lớp cậu.]

Vừa thấy tin nhắn này, tim Nghê Tuyết bắt đầu đập loạn xạ. Cậu ngồi ở đầu lớp nên chỉ cần ngẩng lên nhìn qua ô cửa kính một chút thôi thì sẽ thấy Tưởng Đông Hà đang đứng ngay ngoài cửa phòng học rồi.

Tưởng Đông Hà mặc áo hoodie xám đậm, phối quần thể thao cùng màu. Hắn đeo balo một bên vai, tựa lưng vào cửa sổ, cúi đầu xem điện thoại.

Như cảm nhận được ánh nhìn của Nghê Tuyết, Tưởng Đông Hà ngước lên, tóm được ánh mắt của cậu.

Khi ánh mắt hai người va vào nhau, chẳng hiểu sao nhịp tim cậu lại tăng nhanh, hai má bất giác nóng bừng. Muốn đòi mạng người ta đúng hông… chứ người gì mà lại đẹp trai đến thế chứ?

Việc một người đợi một người tan học thật ra mang rất nhiều hàm ý mơ hồ. Mặc dù Nghê Tuyết biết Tưởng Đông Hà không nghĩ gì sâu xa đâu, nhưng cậu vẫn cảm thấy tim mình bị người ta gãi nhè nhẹ đến ngứa ngáy.

Ngành của Nghê Tuyết sinh viên nữ nhiều hơn nam, một vài người tò mò nhìn theo ánh mắt cậu rồi khe khẽ cảm thán: "Chu choa mạ ơi anh kia đẹp trai quá à… chưa gặp bao giờ luôn á, chắc không phải người khoa mình rồi hẻ?"

Điện thoại lại rung lên lần nữa.

[Tưởng: Ngồi nghe giảng cho đàng hoàng.]

[Bé mèo Tart su kem: … Biết rồi mà.]

Mặt cậu vẫn hơi nóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!