Chương 3: Cậu đang lợi dụng việc công để trả thù cá nhân đấy

Thời cấp ba, Tưởng Đông Hà là người được bạn bè quý mến, dù là để thể hiện sự thân thiết hay chỉ là lời trêu chọc thiện ý thì nhiều người không gọi đầy đủ tên hắn mà chỉ đơn giản gọi chức danh lớp trưởng.

Tuy nhiên, vào lúc này, khi nghe tiếng gọi ấy phát ra từ miệng của Nghê Tuyết, Tưởng Đông Hà suýt chút nữa cười vì tức.

Hắn chẳng cảm nhận được chút tình cảm bạn học cũ nào mà chỉ cảm thấy thật nực cười làm sao.

Rất khó để xác định Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà đã có xích mích từ khi nào, vì trong ký ức của cả hai dường như chưa từng có khoảnh khắc nào mà họ vui vẻ hòa thuận với nhau cả.

Mối quan hệ giữa họ chỉ có hai tình trạng: tệ và tệ bỏ m.ẹ.

Thời cấp ba, Tưởng Đông Hà là thành viên trong Ban Kiểm tra Kỷ luật của Hội học sinh. Công việc của hắn không quá phức tạp. Mỗi sáng hắn chỉ cần đứng trước cổng trường để kiểm tra tác phong của từng học sinh. Chẳng hạn kiểu tóc có đúng quy định không có mặc đồng phục không, vân vân mây mây. Và hắn đã đứng như vậy suốt cả học kỳ.

Theo yêu cầu của nhà trường Tưởng Đông Hà phải ghi chép lại những học sinh vi phạm, và cái tên "Nghê Tuyết" là xuất hiện trong danh sách nhiều nhất.

Trung học Minh Nhã quy định học sinh phải đến trường trước 7 giờ 30. Thế nhưng vào lúc 7 giờ 35, Tưởng Đông Hà lại thường xuyên thấy một chiếc Rolls

-Royce Cullinan bóng loáng dừng trước cổng trường. Màu xám than kim loại, vành xe phủ sơn bóng loáng. Người tài xế mặc đồng phục chỉnh tề mở cửa hàng ghế sau. Nghê Tuyết bước xuống, mắt vẫn còn ngái ngủ, lững thững bước vào cổng trường.

Ngay lập tức, một cánh tay chặn lại. Cậu ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt lạnh như băng đó.

Ngoài lớp trưởng của bọn họ thì còn ai trồng khoai đất này nữa?

Không một chút thương tình, Tưởng Đông Hà rút bút ghi vào sổ: "Nghê Tuyết, đi học muộn, trừ 2 điểm."

Có lẽ vì bằng tuổi nhau và lại là bạn cùng lớp nên Nghê Tuyết không sợ hắn. Thêm vào đó, với việc bố cậu đã từng quyên góp một tòa nhà thí nghiệm cho Minh Nhã, Nghê Tuyết dường như có quyền làm mọi điều mình muốn ở trường. Cậu chỉ gật đầu rồi thờ ơ nói: "Ừ, vậy giờ tôi vào được chưa?"

Tưởng Đông Hà vẫn đứng chắn trước mặt, không dừng việc ghi chép, tiếp tục liệt kê lỗi của Nghê Tuyết: "Không mặc áo đồng phục, trừ 5 điểm."

Từ trước đến giờ Nghê Tuyết luôn thấy chất liệu vải áo đồng phục siêu khó chịu, nên không thích mặc. Mà mỗi lần ra khỏi nhà lại vội vàng, cậu thường quên mang theo áo khoác.

Dù vậy cậu cũng không phản đối mà vẫn giữ nét mặt hờ hững như cũ: "Được thôi, cậu cứ trừ đi."

Sau một vài lần tôi một câu cậu một câu, cơn giận âm ỉ trong lòng Tưởng Đông Hà bắt đầu bùng lên.

Chẳng ai muốn phải đứng dưới trời nắng cả sáng như một cái cọc ở cổng trường như thế này cả. Nếu không có những học sinh như Nghê Tuyết thì có lẽ hắn đã có thể trở về lớp sớm để kịp nghe nốt buổi đọc sách buổi sáng, và học thêm vài từ mới rồi.

Những lần như thế nhiều dần lên, Tưởng Đông Hà khó tránh không khỏi khó chịu với cách sống tùy tiện của Nghê Tuyết.

Mặc dù trong lòng hắn tràn đầy tức giận nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản. Hắn cố nén cảm xúc, tiếp tục công việc của mình: "Tóc không đúng quy định, nhuộm và uốn, trừ 8 điểm."

Nếu như là hai lỗi trước, Nghê Tuyết còn có thể chấp nhận, thì đến lỗi này cậu mới có lý do phản bác: "Tôi không nhuộm cũng không uốn, đây là tóc thật của tôi."

Hử? Hóa ra đây là tóc thật à?

Nghe vậy, Tưởng Đông Hà cẩn thận quan sát cậu một lần nữa. Nghê Tuyết có mái tóc xoăn nhẹ màu nâu nhạt, dưới ánh nắng, nó phản chiếu thành màu vàng nhạt.

Tưởng Đông Hà đã từng nghe loáng thoáng bạn bè kể rằng bố của Nghê Tuyết là người lai Trung – Anh, nên cậu mang trong mình một phần tư dòng máu nước ngoài. Nhưng nhìn vẻ ngoài của cậu, phần tư đó lại trông như một nửa vậy.

Ngoài mái tóc thì đôi mắt Nghê Tuyết cũng có màu hổ phách, nước da cực kỳ trắng, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng. Đôi khi người ta nhầm cậu là học sinh trao đổi từ bộ phận quốc tế của trường Minh Nhã.

Chỉ cần nhìn khuôn mặt của Nghê Tuyết quá 10 giây là Tưởng Đông Hà đã cảm thấy khó chịu.

Khuôn mặt của một người luôn đi liền với khí chất của họ. Trong mắt Tưởng Đông Hà, khuôn mặt đó viết đầy sự ăn sung mặc sướng, trẻ trâu, quen được nuông chiều và bất tuân với mọi quy tắc.

"Được rồi, lần cuối này tôi đã trách nhầm cậu." Tưởng Đông Hà gạch bỏ dòng ghi chú cuối cùng, lật lại vài trang, và kết luận bình tĩnh: "Từ đầu học kỳ đến hôm nay, cậu đã bị trừ 25 điểm. Theo quy định, từ tối nay sau giờ tan học, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm trực nhật lớp cho đến hết học kỳ. Là lớp trưởng, tôi sẽ giám sát cậu suốt quá trình."

"Ê, cậu chắc chắn là đang không bịa đại một số để hù tôi đấy chứ? Sao có thể trừ nhiều điểm thế hả?" Nghê Tuyết tức tối, trừng mắt, "Cậu đang lợi dụng việc công để trả thù cá nhân đấy!"

"Tôi không có thù cá nhân gì với cậu hết. Cậu vi phạm nội quy, tôi chỉ ghi chép lại, thế thôi." Tưởng Đông Hà đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!