Chương 29: Sở thích đặc biệt

Đêm xuống, cả nhóm cùng nhau lấy lều xếp từ xe ra, dựng lên trên mảnh đất trống rồi lót chiếu chống ẩm vào bên trong. Ba chiếc lều, mỗi lều hai người, họ nhanh chóng phân chia xong xuôi: hai cô gái một lều, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà một lều, và hai cậu trai còn lại một lều.

Chuyện phân chia thế này vốn cũng trong dự đoán của mọi người, nhưng đến lúc thực sự đâu vào đấy rồi, tim Nghê Tuyết vẫn không tránh khỏi nhảy lên vài nhịp.

Không phải cậu chưa từng ở chung phòng với Tưởng Đông Hà, chỉ là trước đây mỗi người một giường một sofa, còn bây giờ thì sát nhau hơn hẳn. Trong căn hộ mới, họ ngủ ở hai phòng riêng, đêm đến đóng cửa lại thì hoàn toàn không phiền gì đến nhau.

Vì phải di chuyển nhẹ nhàng nên cả hai chỉ mang theo lều 1-2 người, tuy đủ chỗ cho hai người nhưng không gian cá nhân bị thu hẹp đáng kể. Trong không gian kín như vậy, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà chỉ còn cách nằm rất sát nhau.

Mà đây lại là lần *****ên họ gần gũi đến vậy khi ngủ chung với nhau.

Tưởng Đông Hà không biết mấy chuyện lằng nhằng trong đầu Nghê Tuyết. Sau khi trải xong chiếu chống ẩm rồi thì hắn chui ngay vào trong lều, bỏ lại Nghê Tuyết đứng ngẩn ngơ ngoài lều với đầu óc nghĩ ngợi mông lung——Nếu Tưởng Đông Hà mà biết cậu đang nghĩ linh tinh như vậy, có khi nào hắn sẽ ngay lập tức yêu cầu đổi lều với người khác không?

Nhưng chắc chắn hắn chẳng thể nào biết được đâu, nên cũng chẳng cần phải lo gì cả.

"Sao lại đứng ngây ra đấy thế?" Tưởng Đông Hà ở trong lều gọi ra.

Lúc này Nghê Tuyết mới hoàn hồn lại: "Ò, vào ngay đây…"

Vẫn chưa đến giờ đi ngủ nên hai người chỉ nằm trên chiếu chống ẩm, đắp chung một tấm chăn mỏng.

Không gian chật hẹp đến mức khiến đầu họ gần như chạm nhau, cánh tay đụng sát, Nghê Tuyết còn cảm nhận được cả hơi ấm từ Tưởng Đông Hà lan qua.

Vì ở nơi sóng điện thoại yếu, nên Nghê Tuyết đành chơi tạm vài trò game offline trên điện thoại để giết thời gian, nhưng được một lát cũng thấy chán. Cậu đặt điện thoại xuống, trở mình nằm nghiêng, hướng mặt về phía Tưởng Đông Hà, phát hiện hắn vẫn nằm ngửa, mắt nhìn xa xăm như đang thả hồn đi đâu đâu.

Ngũ quan của Tưởng Đông Hà sắc nét và góc cạnh, đường nét khuôn mặt rõ ràng. Từ góc nhìn của Nghê Tuyết, cậu có thể ngắm trọn góc nghiêng hoàn hảo của đối phương. Ánh mắt của Nghê Tuyết trượt từ trán hắn xuống, lướt qua xương mày, sống mũi, đường viền cằm, và cuối cùng dừng lại ở đôi môi mỏng kia.

"Tưởng Đông Hà." Nghê Tuyết gọi hắn.

Hắn không quay đầu lại, chỉ đưa mắt liếc về phía cậu, "Gì thế?"

"Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Chẳng nghĩ gì cả," Hắn đáp, "Đây là lúc hiếm hoi chẳng phải nghĩ ngợi gì."

Nghê Tuyết đoán ra ý của hắn: "Là vì bình thường cậu bận quá à?"

Vì để dành thời gian cho kỳ nghỉ Quốc Khánh, Tưởng Đông Hà đã dồn hết công việc trong tuần trước đó lại để hoàn thành, bận đến mức xoay không ngừng, nghỉ ngơi cũng không trọn vẹn, nào có xa xỉ mà nằm thư giãn thế này.

"Ừ, đúng thế." Tưởng Đông Hà nói đến đây lại chợt nhớ đến cuộc nói chuyện với Lý Kim Thư vào ban ngày. Hắn bảo mình không nghĩ đến chuyện yêu đương là vì cuộc sống bận rộn đến mức không có thời gian mà dành tình cảm cho ai khác. Vậy nên hắn nửa đùa nửa thật bảo, "Đến thời gian yêu đương còn chẳng có ấy chứ."

"Gì cơ?!" Nghê Tuyết bật dậy, tròn mắt nhìn hắn. Cậu nghiêng đến gần Tưởng Đông Hà, không tin nổi hỏi: "Cậu có ý định yêu đương thật á?!"

Dù Tưởng Đông Hà không rõ vì sao cậu lại phản ứng mạnh đến thế, nhưng hắn lại để ý đến đôi mắt của Nghê Tuyết——

Nghê Tuyết có mí mắt mỏng, lông mi đậm và dài, đôi đồng tử sáng trong, thêm đuôi mắt khẽ xếch lên đôi chút. Mắt cậu vốn giống mắt mèo, lần này lại tròn lên thêm chút nữa trông hệt như một chú mèo đang dựng tai nghe ngóng vậy.

Nếu cậu có thêm đôi tai mèo nữa thì chắc giờ đã dựng thẳng cả lên rồi.

"Không có," Tưởng Đông Hà giải thích, "Chỉ là vào ban ngày Lý Kim Thư hỏi tôi có độc thân không, tôi nói có, bởi vì bình thường bận học với làm thêm cũng đủ hết thời gian rồi nên đâu còn tâm trí mà nghĩ gì khác nữa."

"… Ò." Nghê Tuyết cúi đầu lầm bầm, trong đầu nhớ lại từng lời của Tưởng Đông Hà vừa nói——

Khoan nha, không đúng à, Lý Kim Thư hỏi Tưởng Đông Hà á?

Là Lý Kim Thư hỏi Tưởng Đông Hà giùm người khác đúng không?

Một suy nghĩ chợt lóe lên, Nghê Tuyết nhớ tới cuộc hội thoại giữa đêm mà cậu vô tình nghe được lúc tỉnh dậy.

"Mình nghĩ… mình thật sự thích cậu ấy rồi… từ… bắt đầu… đây là lần *****ên mình thích…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!