Chương 24: Không ăn bám

Sáng hôm sau khi Tưởng Đông Hà mở mắt ra, hắn thấy Nghê Tuyết đang gục xuống bên cạnh giường nằm theo kiểu như trên bàn học. Cậu vẫn đang ngủ nhưng giấc ngủ không sâu. Nửa khuôn mặt vùi trong hai cánh tay, lông mày hơi cau lại, và trên lưng phủ chiếc áo khoác của hắn.

Trông cậu như một chú động vật nhỏ đang ngủ đông vậy.

Tưởng Đông Hà vươn tay ra vuốt nhẹ lọn tóc của Nghê Tuyết rơi trước trán. Vẫn mềm mại như mọi khi.

Hắn không nhịn được nhẹ nhàng xoa đầu cậu thêm lần nữa, sợ làm Nghê Tuyết tỉnh nên hành động rất cẩn thận.

Nhưng dù vậy Nghê Tuyết vẫn thức dậy.

Kỳ thật Nghê Tuyết cũng chẳng ngủ được mấy, chắc chỉ ngủ được chừng một tiếng thôi——cậu vốn đã khó ngủ rồi, cộng thêm việc vừa mới nghĩ thông suốt một chuyện lớn khiến cậu càng khó chợp mắt hơn nữa. Trong giấc ngủ ngắn đó, cậu còn mơ mấy giấc ác mộng lung tung, nên khi tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu đau nhức, cổ vai cũng không dễ chịu chút nào. Cậu dụi mắt, giọng khàn đặc: "Mấy giờ rồi?"

Tưởng Đông Hà lôi điện thoại từ dưới gối ra liếc nhìn: "Bảy giờ."

"…Cũng còn sớm."

"Dù sao cũng đang ở bệnh viện, ngủ sao ngon được."

Ở bệnh viện, Tưởng Đông Hà thay băng và bôi thuốc cho vết thương, sau đó đo nhiệt độ cơ thể. Kết quả là 38.2 độ, còn cao hơn tối qua, chứng tỏ liều thuốc hôm qua chẳng có tác dụng gì sất.

Hai người rời bệnh viện tìm một quán ăn sáng rồi ngồi xuống trước cửa. Lúc này, thành phố đã hoàn toàn tỉnh giấc, các chủ quán ăn sáng đang bận rộn, người đi đường cũng vội vàng. Trong lúc đợi đồ ăn, Nghê Tuyết nhìn thấy một người bán khoai lang nướng gần đó. Mùa đông trước cửa Minh Nhã cũng hay có người bán khoai như vậy nhưng cậu chưa bao giờ ăn thử, thế là lại nhìn chăm chăm thêm một lúc.

Tưởng Đông Hà bắt gặp ánh mắt của Nghê Tuyết, thấy làn khói trắng bốc lên từ nồi khoai nướng tưởng chừng có thể ngửi thấy mùi thơm qua vài mét. Hắn hỏi: "Muốn ăn không?"

"Hả? Được đó."

Thế là Tưởng Đông Hà đứng dậy đi mua một củ khoai nướng. Lúc quay lại bàn, hắn chia củ khoai thành hai nửa rồi đưa cho Nghê Tuyết một phần.

Khoai vừa ra lò còn nóng, mật chảy ra từng giọt, cắn vào thấy mềm và ngọt thơm. Nghê Tuyết tròn mắt: "Ngọt quá trời."

"Lần đầu cậu ăn hả?"

"…Ừm." Nghê Tuyết xúc thêm một thìa khoai cam đỏ vẫn còn bốc khói, rồi nói tiếp: "Trước đây cứ nghĩ mình không thích nhiều thứ, giờ mới nhận ra đó chỉ là định kiến thôi."

Nói xong, cậu chợt nhận ra câu này còn có ý nghĩa khác nữa.

Dù sao thì trước đây cậu cũng nghĩ mình không thích Tưởng Đông Hà.

Hồi học cấp hai, Nghê Tuyết phát hiện mình không có cảm giác gì với con gái, những cậu con trai xung quanh cũng chẳng khiến cậu rung động. Cậu cứ nghĩ mình che giấu bí mật đó rất kỹ, không ngờ lại bị Chu Diên phát hiện.

Tuy nhiên, "nhận ra tính hướng của mình" và "nhận ra người mình thích cụ thể là ai" vẫn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Đối với Nghê Tuyết, việc nhận ra mình thích một người từng là kẻ thù không đội trời chung trước đây là một điều hơi khó chấp nhận, nhưng cũng không đến nỗi quá khó chịu.

Đang ăn dở, điện thoại của Nghê Tuyết reo lên. Đầu dây bên kia là cảnh sát hôm qua, Tưởng Đông Hà chỉ nghe được tiếng nói mơ hồ, không rõ nội dung.

Cuộc trò chuyện diễn ra ngắn gọn chỉ vài phút là xong. Tưởng Đông Hà hỏi cậu có chuyện gì thì mặt cậu hơi đăm chiêu.

"Tên đàn ông hôm qua tên là Đường Kiệt, không phải dân bản địa của Bắc Kinh, mới chuyển tới đây vài năm nay thôi. Hắn ta có một người cô sống ở thành phố Yến, người này chính là.. chính là nạn nhân trong vụ tai nạn của Hoàn Á."

Tưởng Đông Hà cũng nhíu mày: "Nghĩa là, Đường Kiệt muốn trả thù cậu?"

Nghê Tuyết gật đầu: "Ừm, chắc vì bố mẹ tôi cũng đã vào tù rồi… hắn ta nghĩ như vậy là chưa đủ. Sau đó lại biết tôi cũng ở Bắc Kinh, thế là bày ra trò này. Đường Kiệt khai với cảnh sát rằng hắn ta chỉ định đánh tôi một trận cho hả giận thôi."

Tưởng Đông Hà nhấc cốc nước lên uống một hơi lớn, nhưng lông mày vẫn cau chặt. Rõ ràng hắn không hài lòng với lời khai đó: "Gã ta còn mang theo dao, nào phải chỉ đánh một trận đơn giản thế đâu. Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?!"

"Nghĩ lại cũng thấy hơi sợ thật. Nếu hôm qua tôi mà gặp hắn một mình, chuyện này có thể nghiêm trọng hơn nhiều." Nghê Tuyết thừa nhận.

Tưởng Đông Hà ngẫm lại chuyện tối qua, hắn phải thừa nhận rằng Nghê Tuyết đã khiến hắn bất ngờ. Không ngờ cậu không chỉ cao ráo mà còn đánh đấm ra trò, Đường Kiệt hoàn toàn không phải đối thủ của cậu. Nhưng vấn đề là gã ta có mang theo vũ khí mà còn ôm hận trong lòng, nếu không có Tưởng Đông Hà ở đó thì ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!