Chương 20: Không yên tâm

Sau khi chụp ảnh lưu niệm xong, có người rủ Nghê Tuyết hỏi cậu có muốn đi ăn mừng không.

Cậu chỉ muốn nhanh chóng tìm Tưởng Đông Hà bèn từ chối: "Tối nay tôi có việc rồi, để hôm khác nhé."

Cậu cùng Tưởng Đông Hà bước ra khỏi phòng học, tiến về phía cổng trường.

Giờ đã là tám rưỡi tối, từ lúc ăn trưa đến giờ Nghê Tuyết chưa ăn gì, cũng chẳng kịp uống nước mấy. Bây giờ thì bụng đói cồn cào, miệng lại khô khốc. Cậu quay qua hỏi Tưởng Đông Hà: "Cậu ăn tối chưa? Đói không?"

"Chưa ăn," Hắn đưa cho cậu chai trà ô long, "Nghe giọng cậu có vẻ khàn, uống chút nước đi. Chai này còn mới tinh."

"Ơ… mua lúc nào đấy?"

"Trước khi trận đấu bắt đầu, tiện tay mua từ máy bán hàng tự động trong tòa nhà. Ban đầu định để cho tôi uống nhưng tôi không khát, cậu uống đi." Tưởng Đông Hà đáp.

Nghê Tuyết cũng chẳng khách sáo, giờ cậu khát khô cổ họng thật, vội vàng mở nắp và uống ngay hai ngụm lớn. Cảm giác thoải mái hẳn.

"Tôi cũng chưa ăn gì, đói đến nỗi như sắp kiệt sức rồi…" Cậu đề nghị, "Nghe nói gần đây có quán mì ramen ngon lắm, đi thử không?"

Quán mì vẫn mở cửa vào giờ này, nhưng vì đã qua giờ cao điểm, trong quán chỉ lác đác vài khách. Hai người chọn một bàn đôi ngồi xuống, quét mã để gọi món. Buổi tối mà ăn nhiều quá dễ no, nên cả hai chỉ gọi mỗi món ramen xương heo, món đặc trưng của quán.

Hai mươi phút sau, hai bát mì được mang ra. Tưởng Đông Hà nhanh chóng nhận ra tối nay Nghê Tuyết đói thật——bình thường con hàng này ăn rất chậm. Một là cậu kén ăn, gặp món không thích thì nhăn nhó, ăn chậm rì; hai là cậu sợ đồ nóng, cái gì bốc hơi nghi ngút cũng phải thổi nguội rồi mới dám ăn; ba là cậu hay nhai kỹ nuốt chậm, từng miếng nhỏ xíu, ăn cứ như mèo, Tưởng Đông Hà nhìn mà phát mệt.

So với Nghê Tuyết, Tưởng Đông Hà luôn ăn nhanh gọn lẹ. Từ bé đến lớn hắn đều sống ở phòng tập thể, ăn cơm căn

-tin, thời gian nghỉ ngơi của học sinh đã ít ỏi rồi còn phải xếp hàng dài ở mỗi cửa hàng. Hắn chỉ có thể cố gắng rút ngắn thời gian ăn và những việc lặt vặt khác như rửa mặt, để đảm bảo đủ thời gian học và nghỉ ngơi.

Huống gì Tưởng Đông Hà lại không kén ăn, với hắn ăn chỉ để lấp đầy cái bụng nên ăn gì cũng được.

Thói quen này theo hắn đến bây giờ, không thay đổi được. Đã có lần Nghê Tuyết giáo huấn hắn: "Tưởng Đông Hà, cậu đừng có ăn qua loa như thế chứ. Cậu có nhai kỹ chưa vậy? Ăn nhanh quá có hại lắm đấy, như là dễ gây gánh nặng cho dạ dày, làm mất kiểm soát đường huyết, thậm chí còn dẫn đến bệnh tim mạch nữa đó…"

Tưởng Đông Hà ngắt lời: "Dừng, cái miệng của cậu sao cứ như bách khoa toàn thư Baidu quá vậy, còn nói nữa thì có phải tôi sắp xuống mồ luôn rồi không?"

Kể từ đó mỗi lần hai người ăn chung, thỉnh thoảng Nghê Tuyết lại nhắc nhở hắn.

Tưởng Đông Hà cũng dần dần chú ý hơn, ăn chậm lại và nhai kỹ hơn khi không quá vội.

Hôm nay thì khác hẳn, chỉ tầm năm phút, Nghê Tuyết đã xử xong tô mì của mình. Trong khi đó, Tưởng Đông Hà vẫn còn một phần ba tô, tiếp tục thong thả nhai.

Trong lúc còn đang ăn, hắn liếc nhìn Nghê Tuyết thấy cậu uống trà ô long, ăn xong ngồi không, chỉ cười mà không nói gì.

Trên đường về, như thường lệ, họ phải đổi hai chuyến tàu điện ngầm và đi bốn trạm xe buýt.

Lúc đi một mình, Nghê Tuyết luôn thấy quãng đường này dài và quá nhàm chán. Tàu điện ngầm ở Bắc Kinh luôn không có chỗ ngồi, thậm chí còn chẳng có chỗ cầm tay vì chỗ nào cũng đông nghịt người.

May mà Nghê Tuyết cao nên còn có thể nhìn qua đám đông để thở.

Trong ký ức của cậu, thành phố Yến có tàu điện ngầm từ khi cậu học cấp hai. Lúc ấy chỉ có ba tuyến, đến khi cậu tốt nghiệp cấp ba thì đã có bảy tuyến, nghe bảo đi đâu cũng tiện. Nhưng Nghê Tuyết chưa đi bao giờ, lúc đó cậu toàn có tài xế riêng hoặc đi nhờ xe bạn bè.

Cậu cũng chẳng ngờ rằng chỉ sau vài tháng, mình đã có thể thuộc lòng hết các tuyến giao thông công cộng của một thành phố mới.

Dù vậy, Nghê Tuyết vẫn cảm thấy đi tàu một mình thật khó chịu.

Nếu có ai đó đi cùng, mọi thứ sẽ dễ chịu hơn.

Ít nhất có Tưởng Đông Hà ở bên để trò chuyện với cậu.

Giờ này tàu điện ngầm ở Bắc Kinh vẫn đông đúc. Họ đứng ở đoạn nối giữa các toa tàu. Điện thoại trong túi quần của Tưởng Đông Hà rung vài cái, hắn lấy ra xem, là học sinh nhắn hỏi xác nhận lịch học.

Hắn gửi tin nhắn thoại trả lời rồi cất điện thoại, chợt nhớ ra Nghê Tuyết cũng đang làm gia sư, liền hỏi: "Công việc của cậu sao rồi, suôn sẻ không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!