Nghê Tuyết nhanh chóng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng hơn.
Cậu không còn một cắc trong túi.
Nói chính xác thì cũng không đến mức không xu dính túi, trong tài khoản vẫn đủ để ăn vài bữa nhưng cậu lại không có nguồn thu nhập nào ổn định hết, điều này mới thật sự khiến cậu đau đầu——nào là chi phí đi lại, học phí, các khoản chi tiêu hàng ngày…
Ồ, và cậu còn phải chuyển tiền cho Chu Diên nữa. Vấn đề này khá cấp bách vì cậu không muốn dây dưa thêm một phút giây nào với cậu ta, nhất định không thể để xảy ra tranh chấp tiền bạc được.
Nghê Tuyết đi dọc theo con phố mà chẳng nghĩ ra cách nào.
Phía trước có một tiệm McDonald"s mở cửa 24/24 thế là cậu bèn bước vào. Lúc này quán rất vắng vẻ chỉ có lác đác một hai người ngồi. Thật ra cậu cũng không đói cho lắm mà chỉ muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một lát thôi, nhưng lại ngượng không dám ngồi không nên đành gọi một ly nước uống.
Khi cha mẹ người khác gặp chuyện, con cái có lẽ vẫn còn dựa vào họ hàng để tạm thời nhận sự giúp đỡ. Nhưng gia đình cậu lại đặc biệt hơn, họ hàng thì ít ỏi đến đáng thương lại còn không ở trong nước.
Cả bốn ông bà lớn tuổi đều đã qua đời, mẹ cậu là con một còn bố cậu thì là con lai Trung – Anh, chỉ có một người chị ruột định cư lâu năm ở Úc mà Nghê Tuyết mới chỉ gặp một lần khi còn rất nhỏ.
Không có thu nhập lại cần một khoản tiền ngay lập tức… Nghê Tuyết nhai ống hút bắt đầu suy nghĩ. Khi cậu bị đuổi ra khỏi nhà, tất cả những thứ có giá trị đều đã bị người ta lấy đi, bao gồm cả những vật dụng quý giá của cậu.
Giờ đây hành lý của cậu chỉ còn lại một chiếc ba lô, bên trong có vài bộ quần áo để thay. Ngoài ra cậu vẫn còn một chiếc đồng hồ nữa.
Ánh mắt cậu dừng lại trên cổ tay mình. Nghê Tuyết tháo đồng hồ ra, nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn.
Chiếc đồng hồ này là món quà sinh nhật mẹ cậu tặng khi cậu tròn 15 tuổi, cậu đã đeo nó suốt nhiều năm rồi.
Cậu rất thích thay đổi quần áo giày dép, kiểu dáng thì nhiều vô kể, nhưng thường mua về rồi lại để đó chứ chẳng động đến lần thứ hai. Tuy nhiên những thứ đó đều được sắp xếp gọn gàng trong hai tủ quần áo của cậu, mỗi ngăn đều được phân loại phối đồ kỹ lưỡng, việc của cậu là chỉ bước vào và chọn thôi.
So với những thứ đó thì đồng hồ không thực sự hấp dẫn cậu mấy, vì từ trước đến nay cậu không quá để ý đến thời gian. Chiếc đồng hồ này không chỉ là một phụ kiện đắt tiền mà cậu còn cảm thấy không thấy cần thiết.
Rồi sau đó, Nghê Tuyết nhận được chiếc đồng hồ này. Có thể thấy người tặng đã rất chu đáo, kỹ lưỡng chọn đúng kiểu dáng mà cậu thích. Nghê Tuyết quả thực rất ưng ý, ngay lúc đó ánh mắt đã sáng lên và rồi cứ thế đeo nó cho đến tận bây giờ.
Giờ thì gặp tình cảnh này, chắc cậu phải bán nó đi vậy.
Sau một đêm ngủ trên bàn ở McDonald"s, sáng hôm sau, Nghê Tuyết bị tiếng nói chuyện của những khách hàng gần đó đánh thức. Cậu chầm chậm ngồi dậy, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào làm cậu nhận ra trời đã sáng.
Cậu sờ vào túi mình, may quá, đồng hồ vẫn còn đó.
Cậu đi đến một cửa hàng thu mua trang sức trong trung tâm thương mại gần đó, đưa đồng hồ cho nhân viên. Sau một hồi giám định, họ vừa bảo rằng đây không phải là dòng hiếm có giá trị vừa nói rằng đã có dấu hiệu mòn do đeo lâu, cuối cùng đưa ra một mức giá khá thấp.
Nghê Tuyết không rành giá cả, nhưng vì cậu cần tiền ngay nên chỉ cân nhắc một chút trong đầu. Khoản tiền này đủ để cậu chuyển cho Chu Diên, trả chi phí đi lại và học phí, thậm chí còn dư một ít để chi tiêu hằng ngày. Vì vậy, cậu không đôi co gì thêm mà lập tức đồng ý ngay.
Vừa nhận được tiền, cậu liền mở khung chat với Chu Diên, tính toán một khoản rồi chuyển cho cậu ta, sau đó thì xóa toàn bộ liên lạc.
Màn hình điện thoại vẫn sáng, đúng lúc hiển thị thông báo mới từ nhóm lớp đại học nhắc nhở rằng——ngày mai là ngày nhập học.
… Trời ạ, cậu đã quên mất việc này vì đã ăn nhờ ở đậu nhà Chu Diên quá lâu rồi!
Ký ức của cậu về ngôi trường này vẫn dừng lại ở ngày nhận giấy báo nhập học. Mỗi khi nhớ lại, cậu không thể tránh khỏi việc nghĩ đến một người khác.
Thôi tốt nhất là đừng nghĩ tới nữa
Nhưng dường như định luật Murphy* đều diễn ra không như mong muốn mà, cứ trong cái rủi thì sẽ có cái xui. Nghê Tuyết không ngờ lần gặp lại Tưởng Đông Hà này lại sớm đến vậy.
*
——Mà còn trong hoàn cảnh éo le hơn nữa chứ.
Tưởng Đông Hà đến Bắc Kinh sớm hơn——bởi vì hắn đã tìm được một công việc bán thời gian ở đây.
Khác với hầu hết học sinh Trung học Minh Nhã, hoàn cảnh gia đình Tưởng Đông Hà không chỉ là bình thường mà có lẽ phải gọi là nghèo khó mới đúng. Hắn lớn lên ở một ngôi làng gần thành phố Yến, học hết tiểu học tại đó cho đến khi vào trung học, cả gia đình mới lần đầu đến sống ở thành phố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!