Chương 15: Có phải rất nóng không

Khi buổi tụ họp kết thúc thì cũng gần 10 giờ tối, quán lẩu giờ chẳng còn mấy khách. Mọi người loạng choạng đứng dậy, Tưởng Đông Hà dặn dò: "Kiểm tra lại xem có quên đồ gì không."

Sau khi xác nhận không thiếu gì, họ mới lục tục bước ra cửa. Trong số này, Cảnh Duệ và Lý Kim Thư vẫn còn tỉnh táo nhất, mỗi người đỡ một bạn đồng hành còn lại.

Cảnh Duệ gọi xe nhà đến đón. Trong lúc chờ tài xế đến, cậu ta hỏi Tưởng Đông Hà: "Tí nữa tớ đưa ba người họ về, cậu với Nghê Tuyết có cần quá giang không?"

"Không cần phiền vậy đâu," Tưởng Đông Hà từ chối, "Bọn tôi ở xa, mà xe cũng không đủ chỗ. Tôi với Nghê Tuyết bắt taxi về là được."

Thật ra phương tiện công cộng vẫn còn hoạt động, nhưng nhìn Nghê Tuyết loạng choạng đến mức đi thẳng còn khó thì đi xe buýt hay tàu điện là chuyện không thể.

Ngay khi đứng dậy, Nghê Tuyết cảm thấy trời đất cuồng quay, trước mặt chỉ toàn là bóng mờ. Cậu bước vài bước rồi suýt ngã, may mà Tưởng Đông Hà nhanh chóng đỡ lấy: "Bám vào chút."

Nghê Tuyết được Tưởng Đông Hà đỡ, thế là cậu bèn ôm chặt lấy cánh tay hắn như thể đang ôm một con gấu bông êm ái. Mặc dù đầu cậu vẫn còn choáng, nhưng cảm giác được dựa vào làm cậu an tâm hơn hẳn.

Họ tiễn nhóm kia đi rồi, Tưởng Đông Hà liếc nhìn điện thoại và nói với Nghê Tuyết: "Xe của mình khoảng 10 phút nữa tới."

Hai người bước ra lề đường chờ xe. Nghê Tuyết buông tay Tưởng Đông Hà, tìm cây cột gần đó mà dựa vào.

Nhiệt độ buổi tối mát mẻ hơn ban ngày, cơn gió đêm mát lạnh thổi qua giúp đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Nghê Tuyết quay đầu nhìn Tưởng Đông Hà vẫn điềm tĩnh, không có tí dấu hiệu say, cậu không khỏi thắc mắc: "Tưởng Đông Hà, sao cậu không say?"

"Vì tôi đâu có uống nhiều." Hắn bình thản đáp. "Phần lớn tôi đổ vào cốc trống lúc không ai để ý."

Cậu ngồi ngay ở bên cạnh Tưởng Đông Hà nhưng lại không để ý ra. Nghê Tuyết há hốc miệng, mắt tròn xoe: "Xảo quyệt quá…"

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Nghê Tuyết, Tưởng Đông Hà cười nhẹ: "Khuyên cậu lần sau cũng nên cẩn thận. Cả hai cùng say thì phiền lắm, cũng không an toàn."

Nghê Tuyết im lặng, cảm giác như trí khôn của mình chẳng bì được với Tưởng Đông Hà.

Có phải ai cũng như người này đâu, khôn lỏi nhiều đến nỗi sắp thành cái rây* rồi!

*  

Cậu bám vào thân cây, chậm rãi ngồi xổm xuống bên lề đường: "Ngồi thế này có vẻ dễ chịu hơn chút."

"Khó chịu lắm à?" Tưởng Đông Hà hỏi.

"Chỉ là hơi chóng mặt thôi." Dưới tác động của rượu, con người thường làm những việc khác hẳn bình thường. Vừa nói, Nghê Tuyết vừa nắm lấy tay Tưởng Đông Hà áp lên má mình, "Cậu sờ thử xem, có phải rất nóng không?"

"…?"

Tưởng Đông Hà sửng sốt.

Quả thật, hành động của kẻ say rượu thường rất bất ngờ. Bị Nghê Tuyết nắm chặt, Tưởng Đông Hà không rút tay ngay mà cũng cảm nhận được như Nghê Tuyết nói——bình thường Nghê Tuyết có thân nhiệt hơi thấp, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh ngắt, nhưng lúc này, hai gò má của cậu ấy lại rất nóng. Không biết có phải do tâm lý hay không, nhưng Tưởng Đông Hà lại cảm thấy nhiệt độ ấy gần như là nóng rẫy vậy.

Ngoài ra, còn một cảm giác khác cũng rất rõ ràng.

Mặt Nghê Tuyết mềm lắm.

Da cậu mịn màng, không tì vết, còn đàn hồi nhẹ khi chạm vào, như loại đồ chơi bóp giảm căng thẳng rất được ưa thích trên thị trường vậy.

Tưởng Đông Hà thấy thú vị, bắt đầu chọc chọc mặt cậu nhanh hơn.

Nghê Tuyết nhăn mày: "Cậu làm gì thế?"

"Vui mà." Tưởng Đông Hà đáp.

Thấy Nghê Tuyết có vẻ sắp giận, hắn đành từ từ rút tay về. Lại nhìn thời gian chuẩn bị đến của taxi, hắn bảo: "Cậu đợi ở đây một chút."

"Hả?" Nghê Tuyết ngơ ngác nhìn theo, thấy Tưởng Đông Hà đi xa, không biết hắn định làm gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!