Chương 14: Cậu đâu phải người lạ đâu

Khi đĩa ăn đã chất cao từng lớp, mọi người cũng ăn no tầm tám phần thì có ai đó đề nghị: "Lâu rồi tụi mình chưa tụ tập đông đủ, hôm nay lại có bạn mới tham gia, hay chơi trò gì vui vui đi."

Mọi người đều hiểu rõ mấy trò chơi khi tụ tập đông người thường có xu hướng trêu chọc là chính, thích hợp cho những người phản xạ nhanh, thích vui đùa và đầu óc nhạy bén. Nghê Tuyết lại hội đủ tất cả các yếu tố đó, nên cậu chưa bao giờ từ chối mấy trò này.

Dĩ nhiên cũng có người không muốn chơi mà chỉ muốn yên tĩnh ngồi ăn thôi. Nhưng tiếc thay, hầu hết mọi người trong nhóm đều là kiểu sôi nổi, vậy nên dù muốn hay không thì tất cả đều bị cuốn vào trò chơi.

Người đề nghị nói tiếp: "Không có chuẩn bị gì trước, vậy chơi trò đơn giản không cần đạo cụ nhé, "Bạn có tôi không có" được không?" Nói xong, cậu ta quét mã QR trên bàn để gọi thêm vài chai rượu.

Sau đó cậu ta giải thích thêm: "Trò này rất dễ hiểu nhé, mỗi người lần lượt nói ra một việc chỉ mình đã làm mà người khác chưa làm. Nếu ai chưa làm việc đó thì uống rượu, còn ngược lại, nếu ai đã làm rồi, người nói sẽ phải uống."

Luật chơi đơn giản thật, nhưng giống như thử thách tửu lượng hơn là trò chơi. Cảnh Duệ liền buông lời ba hoa: "Trời ơi, trò này chán lắm, tớ với mấy cậu quen nhau mười mấy năm rồi, từ nhỏ mặc chung quần lớn lên cùng nhau còn gì, làm sao tớ không biết các cậu từng làm gì chứ?"

"Đừng chắc thế chứ, nhỡ có ai trông thì đứng đắn mà thực ra lại ghê gớm lắm thì sao?" Triệu Lạc nhanh miệng đáp lại, "Hôm nay có thêm Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà nữa mà, tiện thể tìm hiểu luôn."

Hiểu một người thì cũng không cần phải biết ngay những chuyện bùng nổ nhất đâu… mấy người còn lại lặng lẽ nghĩ.

Nhân viên phục vụ tiến đến, dọn bớt đĩa trống và xếp từng chai rượu lên bàn. Triệu Lạc mở nắp vài chai, rót đầy cốc rượu trước mặt mọi người: "Rượu này nặng lắm đó, khi bị phạt chỉ cần uống nửa cốc thôi nhen."

Nhìn thấy chất lỏng màu hổ phách trước mặt, Nghê Tuyết tò mò cầm cốc rượu lên nhấp thử một ngụm nhỏ. Cậu lập tức nhăn mày, rồi uống thêm mấy ngụm nước giải khát khác để xua đi cái vị cay nồng khó chịu còn đọng lại. Dù vậy, vị cay vẫn càng đậm hơn, không dễ gì mà vơi đi được.

Nghê Tuyết hầu như chưa bao giờ uống rượu trước đây cả. Cả mùi rượu và thuốc lá đối với cậu đều rất khó chịu. Cậu liền bảo Tưởng Đông Hà: "Cậu thử xem."

Tưởng Đông Hà nghe lời uống một ngụm rồi đặt cốc xuống. Mặt hắn tuy không nhăn nhó như Nghê Tuyết, nhưng cũng có chút biểu cảm lạ lùng. Hắn chỉ thốt lên: "Dở ẹc."

Thế là trò chơi bắt đầu. *****ên là Triệu Lạc khởi động, rồi lần lượt theo chiều kim đồng hồ.

Nếu là bia hay rượu trắng, có lẽ mọi người sẽ không quá nghiêm túc, uống vài cốc cũng chẳng sao. Nhưng thứ rượu Tây kỳ lạ này khó uống đến nỗi ai cũng tìm cách né phạt. Họ chỉ kể toàn những chuyện kỳ quặc, thậm chí sẵn sàng bỏ qua lòng tự trọng——miễn là không phải uống thứ rượu đó.

Đến lượt Nghê Tuyết, cậu ngồi khá xa nên trước đó đã uống vài lần. Mặt mũi cậu gần như nhăn hết lại, đầu óc thì trống rỗng. Cậu mê sảng: "Trước đây tôi từng chơi một game, chọn nhân vật nữ vì trang phục đẹp, còn đồ nam cứ lặp đi lặp lại mấy bộ. Lúc đó tôi còn từng yêu qua mạng, bị lừa mất bốn ngàn tệ."

Cả bàn đồng loạt giơ cốc rượu lên. Tưởng Đông Hà uống nửa cốc rồi nhìn sang Nghê Tuyết, hỏi: "Cậu còn từng yêu qua mạng nữa à?"

Nghê Tuyết hạ giọng, thì thào giải thích: "Không phải kiểu yêu đàng hoàng đâu."

Tưởng Đông Hà nhướng mày đầy vẻ trêu chọc, cố tình hỏi thêm: "Ồ? Không đàng hoàng là kiểu gì?"

"Đừng nghĩ bậy!" Nghê Tuyết bỗng nhận ra lời mình nói dễ khiến người khác hiểu lầm, liền vội vàng đính chính để cứu vãn hình tượng: "Kiểu như đóng vai thôi chứ không phải yêu thật. Mỗi ngày chỉ chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, rồi mặc đồ đôi trong game, cùng đánh phó bản, thế thôi."

"Rồi cậu bị lừa bốn ngàn tệ." Tưởng Đông Hà bình thản nói, "Qua mạng thì ai chẳng tự dựng thân phận cho mình, rõ ràng người đó chỉ muốn móc tiền từ cậu."

Nghê Tuyết bĩu môi: "Giờ tôi lớn rồi mà! Không dễ tin người lạ nữa đâu."

"Thật không?" Tưởng Đông Hà tỏ vẻ không tin, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Cậu vẫn dám ở nhà tôi đấy thôi."

"Cậu đâu phải người lạ đâu…"

Rượu bắt đầu ngấm dần, từng chút một ăn mòn sự tỉnh táo và lý trí, Nghê Tuyết vô thức buột miệng nói ra câu đó, nhưng giọng rất nhỏ.

Tưởng Đông Hà không nói thêm gì nữa, nhưng trông hắn có vẻ rất vui.

Có khoảnh khắc, Tưởng Đông Hà nghĩ Nghê Tuyết thật ngốc. Nhưng một người ngốc như vậy lại chọn tin tưởng hắn, khiến Tưởng Đông Hà thấy Nghê Tuyết thật may mắn.

Nghê Tuyết ngồi ngay cạnh Tưởng Đông Hà, cậu nói xong thì đến lượt hắn. Hắn phát biểu ngắn gọn: "Trước đây cuối tuần tôi từng đi chợ bán rau."

"Hả?" Mọi người chưa kịp hiểu ra, "Đi trải nghiệm cuộc sống hả?"

"Kiếm sống." Tưởng Đông Hà đáp.

"Vãi chưởng, thật là chăm chỉ…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!