Chương 1: Thật tình cờ, sau này chúng ta vẫn là bạn cùng trường

"Nghe nói bố mẹ cậu ta đều bị bắt rồi, bị kết án bao nhiêu năm ấy nhỉ… hình như là hai mươi năm lận đó."

"Nghiêm trọng đến vậy sao?"

"Ừa, dù sao thì Hoàn Á cũng là khách sạn năm sao cao cấp duy nhất trong thành phố mà, nói sập là sập ngay…"

"Mấy cậu vừa bàn tán gì thế?"

"À thì về cái cậu Nghê ở lớp 10 khối 12 ấy mà…"

Tên đầy đủ vẫn chưa được nói ra thì một người đã liếc mắt thấy bóng dáng ai đó, vội huých cùi chỏ vào người vừa nói rồi cả câu cuối cùng cũng bị nuốt lại.

Cuộc trò chuyện của mấy học sinh đột ngột dừng lại, nhưng thật ra đến đây cũng đã đủ rồi, ai nấy cũng đã ngầm hiểu mà không cần nói ra.

Có thể đây là vụ to nhất/tin lớn nhất của thành phố Yến mùa này, huống hồ một trong những người liên quan lại từng là nhân vật nổi tiếng của trường Trung học Minh Nhã.

Nghê Tuyết giữ vẻ mặt thản nhiên bước qua mấy người đó, giả vờ như không nghe thấy gì nhưng trái tim cậu chợt thắt lại một cách đau đớn.

Từ khi phán quyết của tòa được công bố, phần lớn thời gian Nghê Tuyết chẳng có một chút cảm giác thực nào. Cậu khép mình lại theo bản năng, nhưng những lời bàn tán bên ngoài vẫn lọt vào tai, như không ngừng nhắc nhở cậu về sự thật tàn nhẫn này vậy.

Bố mẹ cậu đã xây dựng sự nghiệp từ con số không, tiếp đãi khách quý, rồi cuối cùng sự nghiệp sụp đổ——mà còn sụp đổ theo đúng nghĩa đen.

Nghê Tuyết bước nhanh hơn, bỏ xa những người kia, tiến về phía tòa nhà giảng đường.

Giữa mùa hè rực rỡ, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, ánh nắng chiếu xuống mặt đất biến nó thành một vùng vàng rực lấp lánh.

Hôm nay là ngày học sinh lớp 12 của trường Minh Nhã nhận giấy báo nhập học đại học.

Giấy thông báo của Minh Nhã được gửi đồng loạt đến các lớp khối 12, sau đó sẽ được chuyển cho từng học sinh. Nếu lúc nãy chỉ là vài lời bàn tán từ mấy người bạn cùng lớp xa lạ khiến lòng cậu thoáng dậy lên một cảm giác khác lạ, thì khi nghĩ đến việc vào lớp sẽ gặp những người bạn thân quen, Nghê Tuyết cảm thấy khó chịu vô cùng.

Rốt cuộc là vị lãnh đạo nào quy định giấy báo phải gửi chung thế hả? Tinh thần vinh dự tập thể mạnh đến vậy sao? Nghê Tuyết nghiến răng tức tối.

Trong thành phố Yến có ba trường trung học nổi tiếng, đó là trường Trung học số 1, Trung học số 14, và Trung học Minh Nhã. Trước đây ba trường mỗi bên một thế mạnh, tạo nên thế cân bằng. Nhưng vài năm gần đây Minh Nhã ngày càng có xu hướng vươn lên dẫn đầu.

Học sinh của Minh Nhã được chia thành hai loại. Phần lớn là những học sinh từ bậc trung học cơ sở lên thẳng, những em này đều xuất thân giàu có nhưng vẫn phải vượt qua bài kiểm tra khó của trường. Một số ít khác được tuyển chọn qua kỳ thi trung học phổ thông cấp thành phố, có hoàn cảnh bình thường nhưng thành tích xuất sắc, trường sẽ giảm học phí cho những học sinh này.

Nhìn vào kết quả tuyển sinh đại học năm nay Minh Nhã càng thể hiện ưu thế áp đảo. Ban giám hiệu trường vui mừng khôn xiết, bảng vinh danh được dán vòng quanh tường rào ngoài trường. Lớp 10 khối 12 đã có hai học sinh trúng tuyển vào Đại học Thủ Đô đó là Nghê Tuyết và lớp trưởng lớp 10, Tưởng Đông Hà.

Danh tiếng của trường đại học càng lớn thì ảnh trên bảng vinh danh của học sinh càng nổi bật. Lúc nãy Nghê Tuyết đã thấy ảnh của Tưởng Đông Hà treo sáng choang ngay cạnh cổng trường như thể muốn dát vàng lên đó. Lướt qua một lượt cậu thấy ảnh các bạn khác trong lớp hầu như đầy đủ, chỉ riêng cậu là không có.

Nguyên nhân thì chẳng cần nói ai cũng hiểu.

Thôi, cái kiểu biểu dương ngớ ngẩn này cậu vốn chẳng hứng thú tẹo nào.

Nếu còn gì khiến cậu không cam lòng thì có lẽ là việc một mình Tưởng Đông Hà chiếm trọn ánh hào quang thôi.

Cậu và người này đã không hợp nhau suốt ba năm qua, lúc nào cũng cứ đấu đá nhau mà cuối cùng lại bị người ta đè đầu trong chuyện này, thật là khó chịu.

Lớp 10 nằm ở cuối hành lang tầng ba, cửa lớp mở toang, một cô gái vừa nhận xong giấy báo bước ra xong tiện thể nhắc Nghê Tuyết: "À này, thầy chủ nhiệm bận nên không có mặt, cậu vào gặp lớp trưởng mà lấy nhé."

Lại Tưởng Đông Hà nữa sao?

Thật ra cậu cũng không nhất thiết phải nhận cái giấy báo này…

Tưởng Đông Hà đang ngồi ở bàn đầu gần cửa, lúi cúi điền vào tờ đơn nào đó, vừa bước vào là thấy ngay.

Tranh thủ lúc Tưởng Đông Hà chưa ngẩng lên, Nghê Tuyết đành cắn răng, đi tới gần rồi mở miệng cực kỳ miễn cưỡng: "Tôi đến lấy giấy báo."

"Được, để tôi tìm." Tưởng Đông Hà đáp lại theo thói quen, vừa cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, hắn ngẩng lên và bất ngờ chạm mắt với Nghê Tuyết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!