Dù Phong Hân có nói gì đi nữa, Thương Tòng Thư vẫn chỉ lặng lẽ nằm úp mặt xuống bàn, không nói một lời. Thường thì im lặng như vậy mới là thứ khiến người ta lo lắng nhất.
Phong Hân bắt đầu bất an, cô không biết liệu Thương Tòng Thư lúc này đang tỉnh táo hay vẫn đang phát bệnh, không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, càng không biết đầu óc có đang quay cuồng với những suy diễn hoang đường, hư cấu đầy tổn thương hay không.
Khi Phong Hân định mở miệng nói thêm điều gì đó thì Thương Tòng Thư đột nhiên ngồi thẳng dậy, tránh khỏi bàn tay đang vuốt tóc mình, rồi nhảy xuống giường chạy thẳng ra ngoài ngay cả dép cũng không mang.
Phong Hân từ lúc trở về nhà tối nay đã khóa trái cửa từ bên trong bằng chìa khóa. Cô nhanh chóng đuổi theo, thấy Thương Tòng Thư đang đứng ở cửa, tay mân mê khóa cửa cố tìm cách mở ra dù không hề có chìa. Đôi ngón tay khẩn trương cạy lấy phần then chốt trên cánh cửa.
"Em muốn đi đâu?" Phong Hân hỏi, giọng cố giữ bình tĩnh. Cô không dám tiến lại gần quá, sợ khiến Thương Tòng Thư càng thêm hoảng loạn. Lúc này đây, thần kinh của Thương Tòng Thư cực kỳ nhạy cảm, giống như sợi dây đàn căng đến cực hạn. Phong Hân không thể để mình trở thành một nỗi sợ trong mắt người mình yêu.
Nghe thấy câu hỏi của Phong Hân, toàn bộ lưng Thương Tòng Thư dán chặt vào cánh cửa. Nàng cố kéo giãn khoảng cách giữa hai người đến mức tối đa, hai tay khoanh chặt trước ngực: "Em không muốn ở đây nữa."
Nàng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là nàng nhất quyết không muốn ở lại nơi này.
Một tia đau nhói lướt qua lòng Phong Hân, "Đây là nhà của chúng ta mà, nếu em không muốn ở đây, vậy em định đi đâu?"
Cô biết rõ lúc này Thương Tòng Thư có lẽ không còn tỉnh táo, lời nói hành động đều không thể hoàn toàn lý trí. Nhưng khi thấy cô ấy nhìn mình bằng ánh mắt phòng bị, nói muốn rời đi trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác như vừa bị nói lời chia tay.
Phong Hân cứ đứng đó, mắt nhìn Thương Tòng Thư để cho những cảm xúc mất mát dần hiện rõ trên gương mặt mình. Cô như đang mong chờ một chút an ủi từ người mình yêu thương nhưng đáng tiếc, Thương Tòng Thư chẳng đáp lại gì.
Bất chợt, Thương Tòng Thư hỏi: "Vậy chị có định bắt em uống thuốc không?"
Phong Hân hơi sững người, rồi khẽ trả lời, giọng không quá cứng rắn: "Nếu em bị bệnh, thì đi khám và uống thuốc chẳng phải là chuyện nên làm sao?"
Chỉ một câu đáp rõ ràng đó thôi đã khiến toàn bộ cảm xúc trong Thương Tòng Thư đột nhiên thay đổi, trở nên rối loạn đến kỳ quái. Dù giọng nàng không lớn, ánh mắt đã tràn đầy phẫn nộ. Nàng đập mạnh lên chốt cửa, dùng sức kéo rồi lại thả như muốn bằng tay không mà bẻ gãy toàn bộ ổ khóa.
"Sau này em không ăn bất cứ thứ gì chị đưa nữa!" Nàng gào lên bằng giọng the thé, hoảng loạn đến mức mặt biến sắc, ánh mắt đỏ ngầu: "Cũng không muốn ngủ cùng phòng với chị nữa..."
Câu cuối cùng vừa thốt ra, giọng nàng dần nhỏ lại dường như sợ hãi điều mình vừa nói sẽ mang tới hậu quả nghiêm trọng nào đó. Nàng lập tức đưa hai tay lên bịt chặt miệng, ánh mắt hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Phong Hân tựa như người trước mặt là một nhân vật khủng khiếp đến cực điểm.
Toàn bộ phòng khách đột nhiên trở nên yên lặng, không khí lộn xộn khi nãy giờ như bị rút sạch, im ắng đến mức có thể nghe thấy từng tiếng thở.
Phong Hân khẽ c*n m** d***, những ngón tay liên tục siết lại rồi buông ra cuối cùng chỉ biết gật đầu một cách yếu ớt: "Được vậy chị ra ghế salon ngủ, phòng ngủ chính để lại cho em nhé."
"Không được!"Thương Tòng Thư lập tức phản ứng, sắc mặt tái nhợt, vừa nghĩ tới chiếc máy tính vẫn còn đặt trong phòng, con ngươi cô lập tức co rút, ánh mắt bối rối.
Phong Hân vẫn cứ nhẹ nhàng mà chiều theo ý nàng, cho rằng Thương Tòng Thư muốn chiếm phòng chính để nghỉ ngơi: "Em có cần chị dọn chăn gối sang phòng chính giúp không?"
Thương Tòng Thư vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.
Phong Hân hiểu, nhìn dáng vẻ đó, rõ ràng là không muốn cô bước vào phòng khách nữa. Dù là ngủ salon hay chuyển phòng, Thương Tòng Thư đều không muốn có sự hiện diện của cô.
Cô không nói thêm lời nào, cũng không tranh cãi gì với Thương Tòng Thư. Chỉ lặng lẽ ôm gối và chăn điều hòa ra sofa ở phòng khách. Trước khi nằm xuống, cô tắt đèn phòng khách, chỉ để lại ánh sáng từ đèn phòng ngủ chính hắt ra để Thương Tòng Thư còn nhìn thấy lối đi ban đêm.
Khoảng nửa tiếng sau khi Phong Hân nằm xuống, Thương Tòng Thư mới bắt đầu cử động, cơ thể cứng đờ chậm rãi men theo tường quay lại phòng ngủ.
Phong Hân vẫn chưa ngủ, dù nhắm mắt cô vẫn nghe được tiếng động. Cô nói khẽ một câu: "Đừng đóng cửa, nửa đêm chị còn muốn vào đắp chăn giúp em."
Giọng cô rất nhẹ, nhẹ như thể chỉ là lời nói vu vơ nhưng khi câu nói vừa dứt, cô lại lặng lẽ kéo chăn lên che kín phần mũi đang đỏ bừng vì cay xè.
Thương Tòng Thư đặt tay lên khung cửa như ma xui quỷ khiến nàng để lại một khe cửa nhỏ rồi chui vào ổ chăn.
Phong Hân đã để lại chiếc chăn dày nhất cho nàng. Trong phòng bật điều hòa, đắp chiếc chăn này rất dễ chịu. Trên chăn vẫn còn vương lại mùi hương của Phong Hân ấm áp và quen thuộc.
Thương Tòng Thư không kìm được, len lén nhìn qua khe cửa về phía phòng khách. Ánh đèn vàng dịu từ đèn tường hắt xuống sofa, vừa đủ chiếu lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của Phong Hân, cũng vừa vặn rọi đến mặt bàn trà bên cạnh trên đó đặt một chậu cây cảnh nhỏ, bên trong là mô hình thái cực mộng ảo mà hai người từng cùng nhau chơi Lego để lắp ráp nên...
Không rõ vì lý do gì, Thương Tòng Thư đột nhiên cảm thấy Phong Hân khi nãy thật sự rất ủy khuất. Cô ấy không tranh cãi gì chỉ im lặng nhường hết mọi thứ, thậm chí còn chấp nhận ra sofa ngủ. Dáng vẻ dịu dàng nhường nhịn ấy, hoàn toàn khác với người từng lừa nàng lấy bản thảo, công bố dưới tên người khác. Hai hình ảnh đó khác biệt đến mức như là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Đầu Thương Tòng Thư bắt đầu đau nhói, từng cơn như bị co thắt mạnh đến mức muốn nổ tung. Nàng không kìm được mà dùng nắm tay gõ nhẹ lên trán, hy vọng có thể làm dịu đi một chút cơn đau ở huyệt thái dương căng cứng. Không còn chút buồn ngủ nào nàng nhẹ nhàng rón rén xuống giường, vừa hướng mắt quan sát khe cửa, vừa lùi dần vào một góc phòng. Ở đó là chồng sách báo cũ: tiểu thuyết, tạp chí, đủ thể loại nàng rút ra một tờ Thanh Niên Báo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!