Khởi La sốt ruột, Quách Nhã Tâm nói sơ qua tình hình cho nàng.
Hoá ra tội phạm Lưu Anh thông đồng với địch bán nước, Hoàng thượng hạ chỉ tịch thu nhà của ông ta, cũng thẩm tra kỹ nhân chứng liên quan, muốn bắt trọn đồng đảng của Lưu Anh.
Chuyện này giao cho Hoài Nam Tiết Độ sứ xử lý, trong quá trình một quan viên xét nhà phát hiện bức thư ba năm trước đây Lưu Anh viết cho Lục Vân Chiêu.
Quan viên còn chưa kịp dâng lên cho thượng quan thì bị giết, thư cũng không biết tung tích.
Ba năm trước Tây Hạ và nước nhà đại chiến, thương vong vô số, còn mất Trụ Quốc công Lâm Dương, việc này lớn.
Người của chỉ điểm Hình Ngục tư tạm giam kẻ tình nghi giết người và tiêu hủy chứng cứ số một Lục Vân Chiêu, nhưng không thẩm tra ra kết quả.
Bây giờ Hoàng thượng đã hạ lệnh tạm thời cắt chức bắt giam Lục Vân Chiêu và áp tải vào kinh giao cho Hình bộ thẩm tra xử lý.
Mà Hình bộ Thượng thư đã lệnh Hình bộ Thị lang Chu Minh Ngọc tránh đi án này.
Khởi La nghe xong cả người rét run, dường như cảm giác phụ thân xảy ra chuyện kiếp trước lại xuất hiện.
Lục Vân Chiêu không có khả năng cấu kết với Lưu Anh, nhất định là có người hãm hại hắn.
"Cha, cầu xin cha mau nghĩ cách cứu biểu ca!" Khởi La kéo cánh tay Chu Minh Ngọc cầu xin.
Trong lòng Chu Minh Ngọc cũng sốt ruột, vỗ vỗ mu bàn tay của Khởi La nói: "Như vậy đi, ta tới Tào phủ một chuyến, thăm dò tình hình.
Hai người ở nhà chờ tin tức nhé."
Quách Nhã Tâm gật đầu nói: "Quan nhân cẩn thận."
Chu Minh Ngọc rời nhà vội vàng chạy tới Tào phủ, cỗ kiệu còn chưa dừng hẳn, người đã xuống rồi.
Hạ nhân Tào phủ như sớm biết ông sắp tới nên đã đứng ở cổng đón ông.
Chờ đến đại đường, Tô Hành Tri và Chu Minh Kỳ đều ở đây.
Tào Bác đứng dậy, nắm bả vai Chu Minh Ngọc: "Ta biết đệ sẽ tới mà."
Chu Minh Ngọc chào Tô Hành Tri, lại gọi Chu Minh Kỳ một tiếng "Đại ca".
Sắc mặt Chu Minh Kỳ rất nghiêm trọng, việc liên quan tới Vân Chiêu là liên quan đến Khởi La, bằng không ông cũng sẽ không ở nơi này.
Tô Hành Tri mặc trang phục văn nhân thịnh hành nhất bây giờ, khăn trùm đầu quấn cao, áo dài cổ chéo tinh tế, quần áo rộng rãi rất tùy ý.
Ông sờ sợi râu trên cằm nói: "Chuyện này cực kỳ khó giải quyết, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ."
Chu Minh Kỳ nói: "Chuyện Lục Vân Chiêu hẳn là Vương Tán ra tay.
Binh bộ cùng Khu phủ vốn liên quan chặt chẽ, ba năm trước việc Tiêu Thiên gây ra có thể là Vương Tán trực tiếp ra lệnh.
Ông ta sợ mình bị Lưu Anh liên lụy nên ra tay trước, muốn thông qua Lục Vân Chiêu kéo Chính Sự đường bên này xuống nước."
Tào Bác nói: "Ta hiểu rõ Vân Chiêu, thằng bé chắc chắn sẽ không cấu kết với Lưu Anh.
Còn Vương Tán...! chúng ta không có chứng cứ, Hoàng thượng cũng sẽ không tin tưởng."
Ánh mắt Tô Hành Tri lướt qua mặt bọn họ, sau đó trầm giọng nói: "Tử Tham, ta biết hắn là nghĩa tử của huynh, nhưng bỏ xe giữ tướng, huynh không thể chặn tiền đồ của mình vì hắn.
Chuyện này, chúng ta ai cũng không nên nhúng tay vào."
Lòng Chu Minh Ngọc trùng xuống: "Chẳng lẽ sự tình đã nghiêm trọng đến mức đó?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!