Mộ Vũ bị nàng bỗng dưng hỏi vậy thì chưa kịp phản ứng: "Số đo...! công tử?"
Khởi La gật đầu: "Công tử của các ngươi không may quần áo sao? Ta thấy huynh ấy mặc đi mặc lại mấy cái áo dài cũ, vải sờn hết cả rồi."
"Công tử thường ngày tiết kiệm, rất ít khi may thêm quần áo." Mộ Vũ thành thật trả lời: "Hơn nữa nô tỳ chỉ có thể xem là hộ vệ, những việc hầu hạ công tử toàn là tỷ tỷ làm."
"Cũng chẳng phải huynh ấy không có tiền." Khởi La thầm nói, sờ lên khuyên tai trên tai, cặp khuyên tai này e rằng giá cũng chẳng thấp? Còn có mảnh đất năm đó muốn hắn mua đã được Lư Trọng Quảng mua với giá cao và xây vườn, giá cả có lẽ gấp hơn mười lần rồi.
Lại nhìn có vài người, từ lần đầu gặp mặt đã như không có gì quan trọng hơn quần áo trên người: gấm vóc lụa là, bảo châu [*] to nhỏ, sa tanh tím đen,...! lấy bừa một cái ra cũng là tiêu chuẩn cống phẩm.
Khởi La đang oán thầm thì bỗng có chút kinh hãi.
Vì sao Lâm Huân mặc quần áo gì nàng đều nhớ rõ, còn thuộc lòng...! Nàng nhắm chặt mắt lại, trong đầu lại hiện lên lần bị hắn hôn ở hành cung, cả người như muốn bốc cháy.
[*] Ảnh minh họa cuối chương.
"Quên đi, quên đi, quên đi." Nàng lẩm nhẩm, lại tự nhủ: "Trong rương còn có hai miếng vải quý xanh trúc và màu sương trắng...! nhưng làm sao mới có thể biết số đo của hắn?"
Bên ngoài rèm có một tiếng nói vang lên: "Muội muốn biết số đo của ai?"
Khởi La giật nảy mình, vén màn lên, nhìn thấy Lục Vân Chiêu đứng ở trước mặt, khóe miệng chứa ý cười.
Lại nhìn trong phòng, hai người Ninh Khê và Mộ Vũ tinh ý đã chẳng thấy đâu
"Biểu ca, lần sau huynh có thể bước ra tiếng được không?" Khởi La vỗ vỗ nguc, buông rèm xuống.
Lục Vân Chiêu theo vào đến, cười cười: "Bị dọa à? Các nàng nói muội đang vẽ tranh nên huynh không dám quấy rầy muội." Lục Vân Chiêu thích nhìn vẻ giận dữ của nàng, trong giận dữ mang theo yêu kiều, sống động hoạt bát.
Tựa như chim oanh buổi sáng mùa xuân, chuồn chuồn ngày hè, thế giới của hắn như cũng sống động theo.
Khởi La yên lặng trải giấy vẽ ra, đứng lên nói: "Huynh ngồi đi.
Muội rót trà cho huynh."
Lục Vân Chiêu theo lời ngồi xuống: "Hôm nay một quan viên mang rất nhiều tôm và cua mới đánh bắt tới, huynh cầm theo.
Vừa rồi trên đường gặp di mẫu, bà ấy cầm tới phòng bếp cho người ta chế biến.
Hôm nay muội được ăn ngon rồi."
Khởi La vừa châm trà vừa cười nói: "Tạ ơn biểu ca."
Khởi La thích ăn tôm, từ nhỏ Quách Nhã Tâm đã bảo phòng bếp trong nhà mua tôm sống, hơn nữa thường luộc nhất để giữ nguyên vị.
Hương vị tôm sống khác hoàn toàn tôm ch3t, khẩu vị của Khởi La bị nuôi rất kén chọn, cũng luyện được một bản lĩnh.
Chỉ cần tôm ch3t trước khi vào nồi, nàng cũng có thể nếm ra.
Sự thật chứng minh, phú quý thật sự sẽ nuôi ra một người có toàn tật xấu.
Lục Vân Chiêu nhìn thấy một cuộn giấy bị ném bên chân, cúi người nhặt lên nhìn.
Khởi La bưng chèn trà xoay người lại, cả kinh vội để chén trà lên bàn, giơ tay giành lấy: "Huynh, huynh không thể nhìn!"
Lục Vân Chiêu hơi vòng tay ra sau lưng, Khởi La vươn tay đoạt, tay lại không dài bằng tay hắn, mặt gần như dán vào nguc hắn.
Chờ tới khi nàng phát hiện ra, muốn đứng dậy lùi lại thì lại bị Lục Vân Chiêu dùng tay ôm lấy: "Muội vẽ...! hoa sen?" Khởi La giãy giụa, chóp mũi toàn là mùi trúc xanh trên người hắn, toàn thân kéo căng: "Huynh...! huynh thả muội ra trước đã."
Lục Vân Chiêu cười buông lỏng tay ra, Khởi La vội vàng đứng vững, còn cố ý lùi lại mấy bước, giữ một khoảng cách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!