Chương 145: Ngoại Truyện 2

Giữa hè, trên sông Kim Lăng có một chiếc thuyền hoa chầm chậm lướt trên mặt sông, thu hút dân chúng ven bờ dừng chân ngắm nhìn.

Trong thuyền hoa, Khởi La và Tào Tình Tình ngồi đối diện nói chuyện, trên bàn có vải ướp lạnh.

Bụng Khởi La đã lớn, hình như nàng hơi sợ nóng, không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi.

Bên cạnh Tào Tình Tình có một cậu bé đang đứng chơi tháo lắp vòng sắt.

Bỗng nhiên, thuyền hoa đột ngột dừng lại, Khởi La vô tình va vào bàn.

Tào Tình Tình vội vàng đứng lên, đi sang đỡ nàng hỏi: "Khởi La, muội không sao chứ?"

"Tào tỷ tỷ, ta không sao.

Tỷ coi chừng Thông Nhi đi." Khởi La lại hỏi người bên ngoài: "Triêu Tịch, đã xảy ra chuyện gì?"

Triêu Tịch tiến vào nói: "Bẩm báo phu nhân, có một con thuyền nhỏ bỗng nhiên từ ven bờ vọt ra chặn chúng ta lại, quan binh đang nghĩ cách đuổi đi."

Khởi La như có điều suy nghĩ gật đầu: "Nếu là dân chúng thì không cần làm khó dễ bọn họ."

"Vâng." Nói xong, Triêu Tịch đi ra ngoài.

Tào Tình Tình nói: "Khởi La à, muội đúng là tâm địa Bồ Tát.

Con sông Kim Lăng này đã bị quan binh phong tỏa, làm sao lại có thuyền chạy ra? Nếu có người sinh sự thì không thể nhân nhượng.

Thân thể của muội không thể có chút sơ xuất nào, nếu không ta biết ăn nói như thế nào với Vân Chiêu ca ca?"

Khởi La vuốt bụng, khẽ cười nói: "Tỷ còn nhớ không, lúc tỷ sinh Thông Nhi còn chạy tới tìm ta chơi đó.

Ta chẳng qua chỉ sinh muộn mấy năm, nào có quý báu như vậy?"

Thông Nhi dựa vào Tào Tình Tình, nghe vậy mềm mại nói: "Dì không quý."

Khởi La phá lên cười, Tào Tình Tình sờ đầu của Thông nhi: "Còn có người nào cao quý hơn dì? Vân Chiêu cữu cữu của con thương nàng còn không hết đó."

"Đúng vậy! Cữu cữu thương dì lắm, hôm trước con tận mắt thấy cữu cữu ôm dì, còn hôn dì nữa!" Thông Nhi nghiêm túc nói.

Khởi La dựng thẳng ngón tay lên "suỵt" một tiếng, Thông Nhi lập tức ngoan ngoãn không nói nữa.

Tào Tình Tình lại nói với Khởi La: "Theo lý mà nói muội đã gả cho Vân Chiêu ca ca mấy năm rồi, khó khăn lắm mới mang thai đứa con đầu lòng, huynh ấy căng thẳng là lẽ đương nhiên, muội cũng phải cẩn thận một chút.

Nhìn có vẻ muội đã sắp đến ngày sinh, nữ nhân hạ sinh đứa con như là bước một chân vào quỷ môn quan vậy…" Nàng ấy còn chưa nói xong, tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn.

Triêu Tịch lại tiến vào nói: "Phu nhân, hai mẹ con trên thuyền nhỏ kia luôn miệng kêu oan, muốn tới đệ đơn kiện.

Quan binh đã bắt bọn họ lại rồi."

Lục Vân Chiêu mới phụ trách hình sự và quản ngục ở Giang Nam Đông Lộ được một năm nhưng đã lập được những thành tích đáng kể.

Hắn đã giải quyết được một số vụ án lớn đã tồn đọng trong nhiều năm ở một số châu và huyện, danh tiếng của hắn trong dân chúng tích lũy rất nhanh chóng.

Hai mẹ con này chắc hẳn đã nghe nói về bản lĩnh của Lục Vân Chiêu, biết Khởi La và Tào Tình Tình đang ở đây, vậy nên đã mạo hiểm đến xin được gặp.

Triều Tịch hỏi: "Phu nhân muốn gặp bọn họ không? Hay để quan binh đuổi họ đi?"

Khởi La nghĩ một lúc rồi nói: "Mang bọn họ tới đây đi." Hai mẹ con không ngại mạo hiểm bị bắt, đoán chừng là có oan tình lớn.

Khởi La nghĩ đến cái chết oan khuất của Diệp Quý Thần ở kiếp trước, trong lòng khó tránh khỏi có chút thương hại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!