Chương 14: (Vô Đề)

Vu Khôn tiễn phu thê Chu Minh Kỳ và Triệu Nguyễn ra ngoài, lúc trở về nhìn thấy Lâm Huân ấn bả vai, hai mắt nhắm nghiền thì vội vàng đi đến bên giường: "Thế tử, có phải vết thương cũ tái phát không? Chắc hẳn là vừa rồi ở trong nước bị lục tiểu thư của Chu gia đạp phải rồi?...! Vì sao vừa rồi ngài không nói?"

Lâm Huân giơ tay lên, lắc lắc: "Không đáng làm quá lên."

Vu Khôn nhịn rồi lại nhịn, vẫn không kìm được hỏi: "Thế tử, ngài không biết bơi, sao lại chạy đi cứu lục tiểu thư?"

Lâm Huân chắc chắn không phải người thích xen vào chuyện của người khác.

Hắn cũng quá quen thuộc với việc mọi người thường xuyên ức hiếp sỉ nhục nhị công tử và thất công tử hỗn xược ngang ngược của phủ Tĩnh Quốc công.

Khi hắn trông thấy nha đầu béo ra mặt cho Chu Cảnh Thuấn thì không khỏi để ý.

Về sau thấy Chu Cảnh Khải hại nàng rơi xuống hồ bèn ra tay cứu giúp, không ngờ nha đầu béo kia nặng quá sức tưởng tượng của hắn, hắn bất cẩn bị nàng kéo vào trong nước.

Rốt cuộc là vì sao? Lâm Huân vừa rồi cũng nghĩ tới vấn đề này.

Có lẽ là nàng dũng cảm bảo vệ kẻ yếu, mà lúc chính nàng trở thành kẻ yếu, hắn không đành lòng khoanh tay đứng nhìn.

"Nhưng mà nếu những tiểu thư khác biết được Thế tử cứu, chắc chắn chỉ mong quấn lấy, cho dù nói mấy câu cũng được.

Thế mà lục tiểu thư ngay cả cảm ơn cũng không nói đã bỏ chạy, thật sự kỳ lạ." Vu Khôn đi theo Lâm Huân lâu lắm rồi, lần đầu nhìn thấy tiểu cô nương có phản ứng kiểu này khi nhìn thấy Lâm Huân...! không khỏi có ấn tượng sâu sắc.

Lâm Huân hơi nheo mắt, khi ấy trong mắt nàng, rõ ràng là thù hận?

Khởi La chờ Quách Nhã Tâm ở chỗ mình, nàng chẳng lo lắng Lâm Huân bị làm sao.

Tuy hắn không biết bơi nhưng tập võ lâu năm, cơ thể chẳng tới nỗi yếu ớt.

Quách Nhã Tâm trở về rất nhanh, vẻ mặt như bình thường, bà ôm Khởi La ngồi ở bên người, cẩn thận hỏi: "Giảo Giảo, sao Thế tử lại cứu con?"

"Con không biết.

Con chưa từng gặp mặt hắn, cũng chẳng biết tại sao hắn ra tay cứu giúp.

Chắc là chỉ trùng hợp thôi?

Quách Nhã Tâm thở phào nhẹ nhõm, sờ đầu của Khởi La nói: "Vậy là tốt.

Hắn là người đại bá mẫu của con nhìn trúng.

Chúng ta tốt nhất cách xa hắn một chút." Khởi La gật đầu.

Từ ma ma đi tới, cầm trong tay phong thư cười nói với nàng: "Tiểu thư đoán xem là thư của ai nào?"

Mắt Khởi La sáng lên: "Biểu ca viết cho con?"

Từ ma ma gật đầu.

Khởi La vội cầm lấy thư từ trong tay bà, không kịp đợi mà trở về phòng xem.

Thư Lục Vân Chiêu viết không dài, chữ viết cũng rất có khí phách như bảng chữ mẫu nàng nhìn thấy lúc trước.

Hắn nói sơ qua về tình hình của mình gần đây, hỏi nàng sống ở kinh thành có tốt không.

Cuối cùng viết: "Hứa tiên sinh mời ta đánh cờ, rõ ràng lão nhân gia có chút cô đơn.

Đừng nhớ, mạnh khỏe."

Khởi La bật cười, bảo Ninh Khê mài mực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!