Quý Tri Ý cảm thấy có đôi khi không cần phải tự trách bản thân, nhưng rõ ràng Tô Linh Nguyệt không nghĩ như vậy, cô vẫn khăng khăng:
"Sao lại không cần chứ, đau là không thoải mái, mà không thoải mái thì phải sửa."
Được rồi, cũng có lý.
Quý Tri Ý im lặng.
Tô Linh Nguyệt cúi đầu nhìn ngực cô: Đau lắm đúng không?
Cô nhìn vào mắt Quý Tri Ý, như thể sắp khóc, có phải khóc vì đau không?
Tô Linh Nguyệt cảm thấy rất áy náy.
Quý Tri Ý hít một hơi thật sâu.
Bầu không khí có gợn sóng đến mấy cũng bị Tô Linh Nguyệt dập tắt, cô nói: Không đau.
Tô Linh Nguyệt không tin: Lừa tôi.
Quý Tri Ý bất lực:
"Cần tôi cởi đồ ra cho kiểm tra không?"
Tô Linh Nguyệt:...
Mặc dù rất muốn, nhưng mà... Tô Linh Nguyệt kiềm chế bản thân, nếu kiểm tra chắc chắn sẽ như sấm sét bén lửa , lỡ như lây bệnh cảm cho Quý Tri Ý thì sao? Tô Linh Nguyệt tìm cớ:
"Không cần kiểm tra, lát mấy người đi ngủ nhớ xoa bóp."
Trong lúc hoảng loạn, nói ra không kịp suy nghĩ.
May mà Quý Tri Ý không theo đến cùng, còn hùa theo: Ừ.
Ừ?
Ừ cái gì?
Lát nữa cô sẽ xoa bóp khi đi ngủ thật à?
Tô Linh Nguyệt tưởng tượng một chút, mặt lại nóng lên, cô cảm thấy tối nay không thể nào ở cùng phòng với Quý Tri Ý được, nên lùi lại hai bước cách xa cô, nói:
"Hay là tôi về phòng ngủ nha?"
Quý Tri Ý nhìn cô: Sao vậy?
Giọng nói sau khi hôn có chút khàn khàn.
Thật gợi cảm.
Tô Linh Nguyệt chớp chớp mắt:
"Ngủ ở đây không ngon."
Quý Tri Ý khó hiểu:
"Sao lại ngủ không ngon?"
Tô Linh Nguyệt nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!