Tô Linh Nguyệt nằm sấp trên giường liếc nhìn cuốn sách bị cô ném đi, cô quay đầu đi, vẫn cảm thấy rất kỳ lạ chuyện mình có ham muốn với Quý Tri Ý.
Tại sao lại là Quý Tri Ý?
Cô ấy có gì khác biệt à?
À đúng rồi.
Cô ấy khác với những người kia, cô ấy nói sẽ lật đổ Tô Khải.
Tô Linh Nguyệt thừa nhận, những lời này khiến trái tim cô rung động, cảm nhận được một số thay đổi của bản thân trong khoảng thời gian này, cô bắt đầu mong chờ, có cảm xúc, bắt đầu chủ động muốn làm tốt một việc gì đó.
Câu này của Quý Tri Ý cũng không tính là một lời hứa hẹn, nó giống như những viên sỏi rơi vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng của cô, những gợn sóng nhấp nhô trông thì không mạnh nhưng lại khiến cơn sóng trong lòng cô cuồn cuộn.
Lúc trước, cô từng nghĩ đến việc hợp tác với người khác, nhưng những người đó nghĩ rằng cô bị điên và tất nhiên có một vài người sẵn sàng hợp tác, nhưng còn muốn có chút phần thưởng, lần lượt nhét thẻ phòng vào lòng bàn tay cô, nói sẽ đợi cô.
Cô phát hiện thì ra so với việc nhìn Tô Khải sụp đổ.
Cô càng ghét những người này hơn.
Quý Tri Ý, hình như có điều gì đó khác biệt.
Có lẽ chính sự khác biệt này khiến cô có cảm giác khác hẳn.
Vả lại, cảm xúc của cô gần đây đã dần dần trở lại, có ham muốn có lẽ cũng là chuyện bình thường, còn về phần đối tượng là Quý Tri Ý, tám phần là vì vừa rồi cứ luôn nói dối với Sở Di chuyện giường chiếu của hai người thôi.
Nhập vai quá mức thôi.
Nghĩ đến đây, Tô Linh Nguyệt xuống giường, cả người bình tĩnh hơn rất nhiều, cô cầm sách lên tiếp tục nằm úp sấp trên giường, lật từng trang từng trang một.
Những câu chữ này từ trong mắt truyền đến tâm trí cô, cô bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh, có lẽ vì tâm trạng đã bình tĩnh, và cô cũng hiểu được ham muốn của cô đối với Quý Tri Ý vừa rồi là vì nhập vai quá mức, nên hình ảnh lần này không phải là cô và Quý Tri Ý.
Tô Linh Nguyệt thở phào, sau khi đọc xong thì đặt cuốn tiểu thuyết xuống, quay đầu đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Sở Di tò mò:
"Cậu dọn quần áo xong chưa?"
Tô Linh Nguyệt nói: Chưa.
Nói xong cô nhìn Sở Di đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa thì đi tới bên cạnh cô nói: Ôm một cái đi.
Sở Di đang ăn trái cây, xíu chút nữa bị cây tăm chọc luôn vào cằm, trợn mắt há hốc: Hả?
Tô Linh Nguyệt bình tĩnh nói:
"Đi lâu như vậy, ôm một cái được không?"
Được chứ.
Chỉ là cứ thấy kỳ quái thế nào.
Từ lúc cô và Tô Linh Nguyệt quen biết đến nay, đừng nói là ôm nhau, nắm tay nhau ngoài đường còn phải đếm trên đầu ngón tay, Tô Linh Nguyệt thoạt nhìn giống mắc chứng sạch sẽ quá mức, không thích người khác chạm vào mình, cho dù Sở Di biết tất cả đều là giả, cậu ấy chỉ là bất cần đời không có cảm xúc, nhưng ở ngoài đường cô vẫn không nắm tay Tô Linh Nguyệt nhiều.
Bây giờ đột nhiên nói muốn ôm.
Làm cô sợ.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn dang tay ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!