Sự ngạc nhiên của Sở Di khiến cô không kịp phản ứng.
Tô Linh Nguyệt vừa nói cái gì?
Cô bao nuôi Quý Tri Ý.
Còn không cần tiền?
Sở Di cảm thấy Tô Linh Nguyệt đang nói dối mình, nhưng có cần thiết không? Tại sao cậu ấy lại bịa ra một câu chuyện ma bao nuôi Quý Tri Ý để lừa mình?
Không cần thiết.
Sở Di bắt đầu có chút tin cái cớ này.
Chỉ là vẫn còn rất nhiều nghi ngờ.
Cô hỏi: Tại sao?
Tô Linh Nguyệt bối rối khi bị hỏi: Cái gì tại sao cơ?
Sở Di nói:
"Sao cậu lại bao nuôi cô ấy?"
Tô Linh Nguyệt muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này, qua loa lấy lệ:
"Thì cô tình tôi nguyện thôi à." Sau đó, nhớ ra có rất nhiều người từng tỏ tình với mình, cô nói: Cô ấy đẹp.
Đó là sự thật.
Quý Tri Ý thực sự rất đẹp.
Sở Di nghe nói có rất nhiều chủ công ty có ý với Quý Tri Ý, muốn hẹn hò cô ấy vẫn chưa được.
Nhưng cô ấy và Tô Linh Nguyệt.
Sở Di hỏi:
"Không phải cô ấy hận cậu à?"
Tô Linh Nguyệt nghẹn lời: Thì hận mà.
Sở Di khó hiểu: Vậy hai người?
Tô Linh Nguyệt nói:
"Ban đầu thì hận đó, nhưng ở chung lâu ngày thì không hận nữa."
Khi nói điều này cô hơi chột dạ.
Nhưng khi Sở Di thấy.
Rõ ràng giống như thẹn thùng.
Cô vẫn khó hiểu tại sao ở chung lâu thì hết hận, cũng không phải câu này khó hiểu, mà cô nghĩ sự thù hận của Quý Tri Ý đối với Tô Linh Nguyệt đã tích tụ nhiều năm, nên mới nhắm vào cô như vậy.
Không ngờ còn nhắm tới trên giường.
Mặt cô căng thẳng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!