Tô Linh Nguyệt đi sau lưng lườm Quý Tri Ý một cái, tài xế lái xe tới cửa nhà hàng, người gác cửa kéo cửa ra, Tô Linh Nguyệt chuẩn bị ngồi vào ghế phụ thì Quý Tri Ý nói: Ngồi phía sau.
Bánh cũng không cho mình ăn.
Còn ra lệnh cho mình.
Mặc dù Tô Linh Nguyệt rất muốn giả vờ say không nghe thấy, nhưng cơ thể cô thì rất thành thật, đã ngồi bên cạnh Quý Tri Ý.
Tài xế chậm rãi lái xe ra khỏi khách sạn, màng kính cửa sổ rất tối, đèn đường không thể chiếu vào, Tô Linh Nguyệt hơi choáng váng vì xe lắc lư, đầu tựa vào lưng ghế, có chút buồn ngủ.
Quý Tri Ý quay đầu nhìn cô hỏi: Cô buồn ngủ à?
Tô Linh Nguyệt có tật hơi say một chút là rất dễ buồn ngủ, thật ra lượng rượu hôm nay còn lâu mới say, nhưng cô uống quá nhanh nên mới buồn ngủ, cô nói: Một chút.
Quý Tri Ý mím môi: Nằm xuống không?
Ghế sau khá rộng, cô và Quý Tri Ý mỗi người ngồi một bên, nếu nằm xuống sẽ dựa sát vào Quý Tri Ý, nên Tô Linh Nguyệt luôn dựa đầu vào ghế, bây giờ nghe Quý Tri Ý nói vậy, cô im lặng suy nghĩ, cơ thể nghiêng ngả nằm xuống hàng ghế sau.
Nhắm mắt lại một lúc.
Thật thoải mái.
Mí mắt nặng trĩu, cảm giác thoải mái khi nhắm mắt truyền khắp người, cơ thể thỏa mãn thả lỏng. Quý Tri Ý ngồi sát vào cửa xe để Tô Linh Nguyệt có thêm không gian, cô gác một chân lên đầu gối chân kia, dựa vào lưng ghế, trong bóng tối, cúi đầu nhìn chỉ thấy mái tóc của Tô Linh Nguyệt.
Đầu của Tô Linh Nguyệt hơi nghiêng về trước, sát bên chân cô.
Cô mặc quần âu mềm mại, nhưng luôn cảm thấy những sợi tóc của Tô Linh Nguyệt đâm xuyên qua lớp vải mịn màng, nhẹ nhàng cọ xát vào mép da đùi mình.
Trong bóng tối, Quý Tri Ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lòng cô như lửa đốt, cơ thể căng cứng, cơn say sau khi kính rượu bây giờ mới tới, miệng khô lưỡi đắng, khi chờ đèn giao thông cô lấy một chai nước trong túi đựng đồ, cứ cầm nó trong tay mà không uống.
Cái chai lạnh dần được bàn tay cô sưởi ấm.
Quý Tri Ý cảm thấy thời gian lúc này thật sự rất dài.
Lâu đến nỗi cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe không biết bao nhiêu lần, trời tối đen như mực không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, vừa rồi cô cố ý tránh nhìn góc của Tô Linh Nguyệt, nhưng khi quay đầu lại vẫn nhìn thấy bóng dáng Tô Linh Nguyệt qua khóe mắt.
Tô Linh Nguyệt nằm ngửa, hai mắt nhắm nghiền, hai tay đặt trước ngực, dáng ngủ thật ngoan ngoãn, vài sợi tóc bị điều hòa thổi lên mặt, cô có chút bực mình vén chúng ra sau đầu rồi bị thổi bay lần nữa, Quý Tri Ý nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai.
Tô Linh Nguyệt nhắm mắt, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng: Cảm ơn.
Cô giật mình.
Nhịp tim đập dồn dập trong bóng tối.
Không bị mái tóc phá rối, khóe môi Tô Linh Nguyệt khẽ nhếch lên, biểu cảm thoải mái, Quý Tri Ý nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của cô.
Vô thức cắn môi.
Quý tổng, đến rồi. Giọng nói của tài xế truyền đến từ phía trước, tay chân Quý Tri Ý cứng ngắc có chút tê dại, khóe môi hơi đau, không biết vừa rồi mình cắn mạnh đến mức nào, cô mím môi nói:
"Trợ lý Tô, xuống thôi."
Tô Linh Nguyệt cũng không ngủ say.
Tư thế này thoải mái đến mức, nằm xuống rồi là cô không muốn đứng dậy hay mở mắt, mơ mơ màng màng tựa như khi còn nhỏ, có lẽ là khi cô cảm thấy hạnh phúc nhất lúc nhỏ, khi mẹ cô đưa cô đến các khu vui chơi khác nhau để chơi, ra nước ngoài ngắm mặt trời mọc, đến khu nghỉ mát, có một lần bất chợt, họ đã mua một chiếc RV nhà xe, chiếc xe đó bây giờ vẫn còn ở nhà cũ.
Trong quá khứ, cha cô không thường xuyên về nhà, mẹ và cô ngoài việc bay lượn khắp nơi thì luôn ở trong nhà cũ, nơi có mọi điều hạnh phúc nhất trong thời thơ ấu của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!