Chương 44: Mời

Khi Quý Tri Ý bước vào phòng, Tô Linh Nguyệt vừa cúp điện thoại, vẻ mặt có chút không vui giống như biểu cảm vừa mới đến ăn, cô ngồi bên cạnh Tô Linh Nguyệt:

"Điện thoại của ai vậy?"

Tô Linh Nguyệt cất điện thoại: Sở Di.

Cô nói một cách bình tĩnh lưu loát:

"Bạn tôi, làm việc ở Tô Khải."

Quý Tri Ý không nghe nửa câu sau.

Bạn của cô?

Cãi nhau à?

Quý Tri Ý khẽ gật đầu, Tô Linh Nguyệt ngẩng đầu lên:

"Cô không nhớ à? Cậu ấy cũng là bạn cùng lớp với chúng ta."

Phải không?

Giọng điệu của Quý Tri Ý hờ hững: Tôi không nhớ.

Tô Linh Nguyệt ò một tiếng, nhưng Sở Di lại nhớ rất rõ, mỗi lần nghe được tin tức về Quý Tri Ý, cô luôn nói:

"Linh Nguyệt, cậu nói xem sao giữa người với người lại khác biệt lớn vậy chứ!"

Cô không quan tâm: Làm sao?

Sở Di nói:

"Cùng là người, mà cậu thử nhìn Quý Tri Ý, rồi nhìn mình xem."

Tô Linh Nguyệt khó hiểu:

"Hai người có gì giống nhau để so sánh?"

Sở Di nói: Bọn mình đều nghèo!

Tô Linh Nguyệt:...

Trước đây, trong suy nghĩ của các bạn cùng lớp, Quý Tri Ý thực sự không thể liên quan gì với người có tiền, người ta nói rằng cô học giỏi để nhận học bổng, lấy học bổng nuôi sống gia đình, cô không thể tưởng tượng được cuộc sống như vậy.

Đây và cô là hai thế giới khác nhau.

Bây giờ, đột nhiên cô có chút tò mò về thế giới của Quý Tri Ý.

Tô Linh Nguyệt nhìn Quý Tri Ý, xương quai hàm góc cạnh rõ ràng, khi vẻ mặt hờ hững, càng làm gương mặt sắc bén, môi mỏng, chỉ khi mỉm cười mới có chút dịu dàng.

Cô quan sát một lúc lâu, Quý Tri Ý nghiêng đầu: Nhìn gì vậy?

Tô Linh Nguyệt bình tĩnh:

"Lớp trang điểm bị lem rồi, cô có muốn dặm lại không?"

Quý Tri Ý xoay người đối mặt với cô, hơi nghiêng đầu, ngũ quan lập tức rõ nét, góc cạnh hơn, tác động thị giác khiến Tô Linh Nguyệt sững sờ vài giây, cô nói: Nhắm mắt lại đi.

Người trước mặt nhắm mắt lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!