Sự khinh miệt và sỉ nhục trong tưởng tượng không hề tới, Quý Tri Ý chỉ theo cô mở cửa rồi ngồi vào. Tô Linh Nguyệt đứng bên cạnh cửa xe, rõ ràng không ai nói gì với cô, nhưng cô lại dâng lên cảm giác khó chịu và xấu hổ muộn màng.
Cô không còn là nàng công chúa được mọi người ôm trong tay, không còn là đối tượng được mọi người vây quanh, không còn là cô tiểu thư được chuẩn bị sẵn một chiếc xe hơi khi rời công ty.
Trước đó cô đã nhận thức rất rõ ràng sự thật này.
Nhưng giờ phút này.
Nhận thức càng sâu sắc hơn.
Sự xấu hổ liên tục dâng lên khiến dây thần kinh tê dại của cô mọc lên những chiếc gai, gai đâm vào khắp người cô, nhưng vẻ mặt cô vẫn giữ nguyên bình tĩnh, sau khi nhìn thấy Quý Tri Ý lên xe mới đóng cửa.
Vừa chạm vào vô lăng, Quý Tri Ý liền nói: "Đổi giày."
Cô khựng lại, cúi đầu nhìn đôi giày cao gót mình đang đi, quả thực rất bất tiện khi lái xe, Quý Tri Ý nói: "Trong cốp xe vẫn còn giày dự phòng."
Tô Linh Nguyệt nhìn Quý Tri Ý qua gương chiếu hậu, cô cúi đầu xem báo cáo trên máy tính bảng mà không ngẩng đầu lên, giọng điệu bình tĩnh, Tô Linh Nguyệt trầm mặc hai giây: "Vâng Quý tổng."
Cô cắn môi bước xuống xe, đi đến cốp xe mở ra, bên trong có vài đôi giày bệt mới, được đựng trong hộp giày, cô tìm cỡ giày vừa với mình, nghe Quý Tri Ý nói: "Sau này để sẵn một đôi giày của cô trên xe này đi."
Tô Linh Nguyệt nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, trả lời: "Tôi biết rồi."
Quý Tri Ý ngừng xem báo cáo, nghe âm thanh Tô Linh Nguyệt đổi giày sau xe.
Trước đây cô không phải là người sẽ ngoan ngoãn như vậy, nếu có người chỉ chỉ chỏ chỏ việc của cô chắc chắn sẽ tranh luận một phen, cho dù đuối lý cô vẫn sẽ đầy khí thế nói: "Đây là cuộc chiến tâm lý, nếu mình yếu thế sẽ thua."
Cô không cho phép bản thân thua cuộc.
Quý Tri Ý rũ mắt xuống, tiếp tục đọc báo cáo.
Tô Linh Nguyệt thay giày lên xe cầm vô lăng, lại nhìn Quý Tri Ý qua gương chiếu hậu.
Ngoài cửa sổ đầy ánh nắng đều bị kính xe che khuất, nhiệt độ điều hòa trong xe vừa phải, cô tựa vào lưng ghế, hơi cúi đầu, lông mi dày cong vút vừa được uốn cong. Cho dù kính xe có tốt mấy vẫn có chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào một bên mặt cô, Quý Tri Ý mím môi nhìn chằm chằm vào máy tính bảng trước mặt, có vẻ như quá lâu không chuyển động, cô nhướng mày gõ nhẹ vào mặt đồng hồ tỏ ý.
Tô Linh Nguyệt hoàn hồn, khởi động xe rời khỏi công ty.
Địa điểm tổ chức tiệc rượu ở khách sạn Hào Thái.
Là một trong số ít khách sạn năm sao bạch kim trong cả nước, khách sạn Hào Thái thiên về những thành phần địa vị có tiếng, nhiều công ty sẽ chọn nơi này để hoạt động. Tô Linh Nguyệt không xa lạ gì với nơi này, cô vừa đỗ xe cửa xe đã được mở ra, nhân viên phục vụ lịch sự đứng bên cạnh xe, cô nghe tiếng giày cao gót giẫm trên đá cẩm thạch, nghiêng đầu nhìn Quý Tri Ý đã xuống.
Cô cũng theo Quý Tri Ý xuống xe đổi giày, giao chìa khóa xe cho người giữ cửa.
Sau đó cùng Quý Tri Ý đi vào bên trong.
Tiệc rượu bắt đầu lúc bốn giờ rưỡi, nhưng bên trong đã có rất nhiều người. Trang phục của Lâm Thị chủ yếu đánh vào thị hiếu giới trẻ, từ sinh viên đến nhân viên tri thức, đối tượng khách hàng rất rộng. Cách đây không lâu, nghe nói hợp tác với Quý Tri Ý sản xuất ra một chuỗi trang phục công sở mới, khi đó chỉ có tin đồn, bây giờ thấy Quý Tri Ý xuất hiện trong buổi tiệc rượu phát hành, mọi người đoán rằng tin đồn này có thể là thật.
Mấy năm nay Quý Tri Ý về nước, tên tuổi của cô như cơn lốc đi đến đâu cũng không chừa một ai, cô nhanh chóng mở rộng chi nhánh và thâu tóm các doanh nghiệp giày khác. Cô cũng chen vào chia công ty nhà họ Tô thành hai khi nó đang trên bờ vực sụp đổ.
Nếu như Tô thị không có nền tảng vững chắc, méo mó có hơn không, e là cũng sẽ bị nhổ tận gốc, đổi tên hoàn toàn.
Vui vì cô đã cải tổ lại toàn bộ ngành giày chỉ trong vài năm, không ít người chung ngành nhân cơ hội này quảng bá công ty. Công ty nhận được nhiều chú ý hơn trước, lợi nhuận cũng tăng lên gấp mấy lần, điều họ sợ là không biết mục tiêu tiếp theo của Quý Tri Ý là ai.
May mà sau khi ăn Tô thị cũng đủ khiến cô bận rộn trong một thời gian nên mọi người cũng thoải mái hơn một chút.
Tô Linh Nguyệt vừa bước vào hội trường liền nhận ra tầm nhìn đều chuyển qua đây. Từ những người mặc vest giày da đang nói chuyện trong góc cho đến những nhân viên phục vụ đang đi qua hội trường, ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về phía này.
Khoảnh khắc Quý Tri Ý bước vào hội trường, bên trong yên tĩnh đến lạ thường.
Những ánh mắt xa lạ của những người quen thuộc đó giống như những chiếc gai đâm vào người Tô Linh Nguyệt, lưng cô đổ mồ hôi gió điều hòa thổi qua thật lạnh lẽo. Quý Tri Ý tiến về phía trước tiếng giày giẫm trên đá cẩm thạch không nhẹ không nặng đập vào màng nhĩ của mọi người, Lâm Thư tiến lên mỉm cười nói: "Quý tổng đến rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!