Cả đêm suy nghĩ bậy bạ, khiến cô liên tục mơ thấy những giấc mơ kỳ quái, mơ thấy Quý Tri Ý bóp cổ cô và nói:
"Đừng tưởng tôi không hận cô, tôi chỉ khiến cô mất cảnh giác, đào cho cô một cái hố, rồi chôn cô!"
Còn mơ thấy Quý Tri Ý nắm lấy tay cô, dựa vào người cô và nói: Đút tôi uống nước.
Rồi lại mơ thấy Quý Tri Ý nhìn cô một cách trịch thượng, nói:
"Bạn Tô à, bây giờ ai mới là ăn xin?"
Cô bừng tỉnh từ trong giấc mơ.
Nhìn thời gian, vẫn còn sớm.
Đồng hồ báo thức chưa kêu, cô cũng không ngủ được, đứng dậy đi ra ban công xem thức ăn và nước uống của mèo, sau đó làm 'con sen', bịt mũi phân loại túi rác rồi để ra ngoài cửa. Lúc mới làm những việc này cô không chịu được mùi này.
Bé mèo hoang rất hăng hái khi thấy cô dậy sớm như vậy, đi theo sau mông cô, lúc thì vào phòng, lúc lại ở ban công, lúc thì duỗi chân ôm bắp chân cô, Tô Linh Nguyệt thấy nó tự nhiên coi mình như một món đồ chơi, không còn cách nào khác đành lấy ra một món đồ chơi thật để chơi với nó.
Quý Tri Ý vẫn chưa tỉnh.
Cô cũng không muốn đánh thức người ta.
Đành phải để bé mèo dùng mình làm khung leo trèo, tránh cho bé mèo bị ngã cô còn giữ mông mèo, một tay ôm mèo, tay kia lướt điện thoại rồi trở về phòng, sắc trời dần sáng, cô đi vào phòng tắm, lúc đi ra cả người sảng khoái hơn hẳn.
Gần như quên mất giấc mơ đêm qua.
Chỉ khi nhìn thấy khuôn mặt của Quý Tri Ý, những ký ức vừa bị đè nén đó lại lao ra như ngựa đứt cương.
Thậm chí, bên tai cô còn văng vẳng giọng nói của Quý Tri Ý trong giấc mơ: Tôi muốn chôn cô.
Tô Linh Nguyệt cảm thấy hơi lạnh, đột nhiên cô tự hỏi có phải đêm qua mình đã uống rượu không mà đầu óc không tỉnh táo, sao lại tùy tiện đồng ý với điều kiện của Quý Tri Ý như vậy?
Lỡ như cái hố xưởng gia công kia không phải đào cho Tô Khải.
Mà là đào cho cô thì sao?
Trái tim Tô Linh Nguyệt đập thình thịch, khi cô nhìn thấy Quý Tri Ý đi vào phòng tắm thì đi theo, tựa vào cửa, Quý Tri Ý vừa định đóng cửa lại thì nhìn thấy, bị dọa mặt trắng bệch, liền hỏi:
"Sáng sớm cô làm gì vậy?"
Không làm gì cả.
Tô Linh Nguyệt hỏi:
"Xem Quý tổng có việc gì cần giúp không ấy mà."
Giúp gì?
Ngồi xổm ở cửa nhà vệ sinh muốn giúp gì?
Chùi mông giúp cô à?
Quý Tri Ý khó hiểu nói: Không cần.
Tô Linh Nguyệt ò một tiếng, nhìn có vẻ mất hứng, Quý Tri Ý thật sự không biết cô đang nghĩ gì, nói:
"Lát nữa quản gia sẽ đến giao bữa sáng, cô có thể mở cửa."
Tô Linh Nguyệt lại ò một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!