Quý Tri Ý không phải người tốt!
Tô Linh Nguyệt ngồi trong xe gửi tin nhắn cho Sở Di với vẻ mặt tức giận, cô quay đầu nhìn Quý Tri Ý, ngồi dịch vào trong xe một chút, Quý Tri Ý quay đầu lại thấy ánh mắt cô rực lửa trong chiếc xe tối tăm, có vẻ mất bình tĩnh không như ngày thường.
Ting.
Điện thoại rung lên.
Sở Di vội vàng hỏi: [Sao? Sao vậy?]
Tô Linh Nguyệt: [Cô ấy đe dọa mình!]
Sở Di lập tức gọi điện thoại qua, nhưng Tô Linh Nguyệt không nghe, sau khi ấn tắt máy cô nhắn liền: [Bây giờ không tiện bắt máy.]
Sở Di: [Cô ấy ở bên cạnh cậu à?]
Tô Linh Nguyệt: [Ừm.]
Sở Di thận trọng: [Muốn mình gọi cảnh sát cho cậu không?]
Tô Linh Nguyệt:...
Cũng không đến mức đó.
Sở Di lại run rợ, cảm thấy Tô Linh Nguyệt quá đáng thương, nếu Quý Tri Ý không ra tay còn tạm, mà đã ra tay thì sẽ rất tàn nhẫn, cô gửi cho Tô Linh Nguyệt một biểu tượng cảm xúc khóc lóc, Tô Linh Nguyệt trả lời cô: [Không sao.]
Sao mà không sao được!
Hôm nay gửi tin nhắn cho mình, còn thêm hai dấu chấm than! Ép Tô Linh Nguyệt thành người bình thường luôn rồi!
Mặc dù, bình thường là chuyện tốt?
Đây có được coi là lấy độc trị độc không?
Nhưng Quý Tri Ý vẫn quá độc ác!
Tuy rằng Sở Di không liên lạc thường xuyên với Tô Linh Nguyệt, nhưng vẫn có liên lạc với những người khác trong công ty, trước đây từng thêm số công việc của nhiều người trong chi nhánh, có tham gia vài nhóm, nhìn những gì họ gửi trong nhóm, Quý Tri Ý nhắm vào Tô Linh Nguyệt như thế nào, tai nghe chưa chắc là thật, hôm nay coi như 'tai nghe không bằng mắt thấy'.
Quý Tri Ý thật sự tàn nhẫn.
Cô lại đổ thêm dầu vào lửa cho lời đồn này.
Cho đến khi về đến nhà, Tô Linh Nguyệt vẫn không nói chuyện với Quý Tri Ý, như thể cô là chủ nhân của ngôi nhà, vễnh mông bước ra khỏi xe, nhanh chóng bước vào căn hộ, Quý Tri Ý thong thả đi phía sau cô, về đến nhà cửa vẫn chưa đóng, Tô Linh Nguyệt ôm mèo đứng ở hành lang, giày còn chưa thay, bé mèo bò sữa ở nhà một mình cả ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy người không ngừng kêu meo meo với Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt còn muốn duy trì dáng vẻ tức giận của mình, nhưng không có cách nào.
Đành phải nén cơn tức dỗ dành bé mèo hoang.
Bé mèo hoang rù rì, lại dụi vào vòng tay cô, dùng móng vuốt cào lên người, Tô Linh Nguyệt nhỏ giọng thì thầm:
"Được rồi, được rồi, ôm nè."
Quý Tri Ý nghe thấy giọng điệu như dỗ trẻ con của cô thì ngước mắt lên nhìn cô.
Tô Linh Nguyệt xoay người đến ghế sofa ngồi xuống.
Lại cáu kỉnh.
Quý Tri Ý ngồi bên cạnh cô, Tô Linh Nguyệt ôm bé mèo xoay người, chơi đùa với nó, bé mèo chui ra khỏi vòng tay cô, không thiên vị ai mà cọ tay Quý Tri Ý, dính vào tay cô, dùng đầu cọ qua cọ lại, thấy Quý Tri Ý không sờ mình, nó kêu meo meo nghi ngờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!