Chương 31: Người mù

Cô rảnh chỗ nào!

Còn không phải muốn tốt cho cậu ta sao!

Thấy vẻ mặt cô vẫn hờ hững như thế, Trương Nhàn không khỏi đến gần, nhỏ giọng nói thầm:

"Cậu có biết vừa rồi trợ lý Tô đang xem tin gì không?"

Quý Tri Ý nhìn dáng vẻ và giọng điệu như kẻ trộm của cô, buồn cười: Tin gì?

"Nhân viên bám đuôi sếp! Giết người!" Trương Nhàn đầy lo lắng:

"Thỏ con giận lên cũng cắn người đó!"

Nghe thấy vậy Quý Tri Ý nhìn ra ngoài cửa, Tô Linh Nguyệt đang cúi đầu sắp xếp tài liệu, góc nghiêng điềm đạm thản nhiên.

Thỏ à.

Cũng hơi giống.

Trương Nhàn nói cả buổi thấy Quý Tri Ý không nói lời nào, ngước lên thấy cô đang nhìn ra ngoài cửa, sốt ruột:

"Tôi nói thật đấy! Ai biết khi áp lực quá lớn sẽ làm ra cái gì!"

Quý Tri Ý nghiêng đầu:

"Cậu cảm thấy cô ấy rất áp lực sao?"

Trương Nhàn nhìn theo ánh mắt của cô.

Tô Linh Nguyệt cúi đầu sắp xếp tài liệu, trong tay là tách cà phê, làn khói lượn lờ, thư ký bên cạnh đưa cho cô một tập tài liệu, cô gật đầu mỉm cười, vẻ mặt thoải mái tự nhiên.

Hoàn toàn không giống rất áp lực.

Nhưng mà.

Trương Nhàn nói:

"Không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài đâu."

Quý Tri Ý nói:

"Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nhưng cô ấy thì có thể."

Trương Nhàn:...

Cô còn muốn nói nhưng Quý Tri Ý nói:

"Xem ra vấn đề của xưởng gia công được xử lý xong rồi?"

Trương Nhàn nói: Vẫn chưa.

"Sàng lọc nguyên liệu của hơn chục công ty trong một ngày, tôi là thần à?" cô khóc không ra nước mắt.

Quý Tri Ý nói:

"Cậu không phải thần, mà là rảnh."

Trương Nhàn không nhịn được:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!