Bác sĩ nhìn vẻ mặt thờ ơ của Quý Tri Ý, không nói được lời nào, quét mã QR của Quý Tri Ý rồi gửi yêu cầu kết bạn, Quý Tri Ý tắt điện thoại rồi nói với Tô Linh Nguyệt: "Đi thôi."
Tô Linh Nguyệt đi theo sau cô nhìn đống vitamin và hạt cho mèo có chút bất đắc dĩ, khi ra khỏi bệnh viện thú cưng, Tô Linh Nguyệt nói: "Quý tổng, bác sĩ nói mèo ăn một ít vitamin sẽ tốt cho lông mèo."
Quý Tri Ý nói: "Tôi nghe rồi.
"Nghe rồi, sao không lấy hai chai? Tô Linh Nguyệt khó hiểu nhìn cô. Quý Tri Ý nói:"Đổi chỗ khác."
Tô Linh Nguyệt tò mò: "Chỗ vừa rồi không tốt à?"
Quý Tri Ý nói: "Quá đắt."
Tô Linh Nguyệt thật sự không để ý đến giá cả, nhưng không hiểu sao lại tin tưởng Quý Tri Ý. Người này có lẽ đã quen với việc không chịu lỗ khi làm ăn nên mọi thứ đều phải tối đa hóa lợi nhuận, mua vitamin thôi cũng phải xem xét kỹ càng.
Cô tin và nghe theo.
Ra khỏi bệnh viện thú cưng, Tô Linh Nguyệt xách túi mèo bằng một tay, đi được vài bước thì cảm thấy khó khăn nên vác túi mèo lên lưng, nó rất nặng và đè lên tóc cô, cô muốn kéo tóc ra nhưng không biết kéo túi mèo thế nào mà bị đau đến nhíu mày.
Một bàn tay vươn tới, Quý Tri Ý vén tóc cô từ phía sau sang hai bên, ngón tay luồn qua mái tóc thẳng, thỉnh thoảng chạm vào làn da sau gáy, Tô Linh Nguyệt cảm thấy đầu ngón tay cô rất nóng.
Lướt qua làn da có chút ngứa ngáy, cô không nhịn được muốn vươn tay gãi, nhưng vô tình chạm vào mu bàn tay của Quý Tri Ý.
Cô nghiêng đầu.
Quý Tri Ý đứng bên cạnh, cô thoáng nhìn qua biểu cảm của Quý Tri Ý.
Quý Tri Ý luôn có khuôn mặt lạnh lùng, nhưng dưới ánh đèn đường mờ ảo, các đường nét trên khuôn mặt của cô lại bớt đi sắc sảo và có thêm vẻ mềm mại.
Tô Linh Nguyệt nói: "Cảm ơn.
"Sao cô có thể nói cảm ơn nhiều lần như vậy? Rốt cuộc ai là chủ nợ? Cho dù Tô Linh Nguyệt có ngốc nghếch đến đâu cũng cảm thấy tình huống hiện tại có gì đó không ổn, Quý Tri Ý cũng không đợi cô suy nghĩ mà nói:"Lên xe đi."
Hai người quay về bên cạnh xe, vẫn là do Quý Tri Ý lái, thỉnh thoảng Tô Linh Nguyệt quay đầu nhìn cô, điện thoại rung lên, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, Sở Di gửi tới: [Hôm nay thế nào?]
Tô Linh Nguyệt trả lời cô: [Rất tốt.]
Sở Di: [???]
Có vẻ như cô bị hai chữ này làm cho kinh ngạc, nhưng khi nghĩ đến lúc Tô Linh Nguyệt bị Quý Tri Ý bắt đến căn hộ, cũng không có cảm xúc dao động gì.
Rất tốt của cô ấy.
Dường như không khác gì không tốt là mấy.
Sở Di hỏi: [Còn đang làm việc à?]
Tô Linh Nguyệt: [Không có, đem mèo đi kiểm tra sức khỏe.]
Sở Di hỏi: [Mèo Quý tổng nuôi?]
Tô Linh Nguyệt: [Mình.]
Cậu ấy... nuôi... mèo?
Không phải cậu ấy sống trong căn hộ của Quý Tri Ý sao?
Quý Tri Ý có thể đồng ý?
Đây rốt cuộc là trả thù Tô Linh Nguyệt, hay là mời một cái tổ tông về vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!