Tô Linh Nguyệt ngồi trên ghế sofa nhìn bé mèo hoang, chẳng lẽ tối hôm qua mình thật sự thả nó vào sao? Tại sao cô không nhớ?
Mộng du? Cô chưa từng mộng du bao giờ mà, Tô Linh Nguyệt thậm chí còn muốn xem camera giám sát, nhưng khi tưởng tượng đến việc nếu mình thật sự mộng du, đột nhiên cảm thấy có chút kinh dị.
Tóc gáy cô dựng đứng cả lên.
Quý Tri Ý nói:
"Ngẩn người ra đấy làm gì?"
Tô Linh Nguyệt hỏi:
"Tối hôm qua tôi thật sự thả nó vào sao?"
Quý Tri Ý cúi đầu khi nghe vậy, mỉm cười khó hiểu và nói:
"Buổi sáng nó kêu trước cửa."
Không ngờ còn có thể ăn vạ đến vậy.
Hôm qua cô chỉ đi xuống sờ sờ chút thôi, bây giờ lại theo cô à?
Đây là lần đầu tiên Tô Linh Nguyệt gặp phải một bé mèo như vậy, nếu nói nó không thông minh, thì nó lại biết tìm một vé ăn dài hạn cho mình, nhưng cũng không thông minh lắm vì nó không nhận ra cô cũng đang ăn nhờ ở đậu, bé mèo hoang ăn uống no nê xong thỏa mãn nhảy lên ghế sofa ngẩng đầu nhìn Tô Linh Nguyệt.
Kêu lên grừ grừ.
Ngọt đến nỗi khiến trái tim người ta tan chảy.
Tô Linh Nguyệt kiềm chế xúc động muốn chạm vào nó, đối diện với nó, bé mèo thong thả ngồi bên cạnh, cạ đầu vào chân cô.
Tìm vị trí thoải mái nhất cho mình.
Tô Linh Nguyệt nén cười.
Nghe Quý Tri Ý nói:
"Buổi tối mang đi kiểm tra."
Tô Linh Nguyệt kinh ngạc, có chút vui mừng:
"Quý tổng muốn nuôi mèo à?"
Quý Tri Ý nhìn cô:
"Không phải cô muốn nuôi sao?"
Tô Linh Nguyệt mở miệng.
Cô chưa bao giờ nói như vậy!
Nhưng mà...
Cũng không phải không được.
Chỉ cần Quý Tri Ý không phản đối.
Đến lúc đó, khi nào cô rời đi cô sẽ đem bé mèo theo.
Tô Linh Nguyệt nói: Vâng Quý tổng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!