Kỳ thực, Tô Linh Nguyệt cũng biết, nếu Quý Tri Ý có thể dễ dàng buông tha cho mình như vậy, việc đầu tiên cô làm khi đến công ty mới cũng sẽ không phải là điều mình làm trợ lý cho cô. Nếu cô không trút hết cơn giận này, có lẽ cô sẽ không để mình rời đi.
Cô cũng không muốn rời đi, được thăng chức tăng lương, còn không phải làm chuyện không thể chấp nhận được. Sự trả thù của Quý Tri Ý mang theo phong độ đạo đức, điều này làm cho Tô Linh Nguyệt chịu thua hoàn toàn, rất khâm phục.
Vẻ mặt bình tĩnh, cô nhìn vào mắt Quý Tri Ý qua gương chiếu hậu, sau đó nở nụ cười, nói:
"Quý tổng, chúng ta về công ty hay sao?"
Quý Tri Ý nói: Về công ty đi.
Tô Linh Nguyệt lái xe tới công ty.
Trên đường Quý Tri Ý không ngừng nhìn ra ngoài cửa kính xe, ánh mắt rơi xuống mỗi tán cây ngang qua, Tô Linh Nguyệt đợi đèn giao thông nhìn thấy ánh mắt cô trong gương, không khỏi liếc nhìn theo nhưng chẳng có gì ở đó cả.
Dưới cái nắng oi bức, nóng đến mức đốt cháy cả bóng cây.
Quý Tri Ý thấy cô xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi:
"Trợ lý Tô có thích mùa hè không?"
Tô Linh Nguyệt trả lời: Không thích.
Quý Tri Ý:...
Cô mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ vài giây, sau đó nhìn về phía sau đầu Tô Linh Nguyệt. Mái tóc dài của Tô Linh Nguyệt được buộc bằng sợi dây màu sáng không có kẹp tóc, không lỏng cũng không chặt, tóc cô rất nhiều, đen và dày khá cứng, có những lọn tóc con bướng bỉnh xõa xuống cổ, điều hòa thổi nửa người trên của cô, làm tóc tung bay về phía sau, Quý Tri Ý nhìn sau đầu cô nói: Tôi rất thích.
Tô Linh Nguyệt nghe vậy quay đầu lại, Quý Tri Ý đã cuối đầu nhìn máy tính bảng, cô nhún vai tiếp tục chờ đèn xanh đèn đỏ.
Lúc đến công ty vẫn chưa hết giờ giải lao, văn phòng yên tĩnh có vài ghế trống, Ngô Mỹ Nghiên đang nói chuyện nho nhỏ với người bên cạnh, nhìn thấy Tô Linh Nguyệt thì gật gật đầu cười, người bên cạnh chị cũng nhân tiện nhỏ giọng chào hỏi:
"Trợ lý Tô, về rồi à."
Tô Linh Nguyệt cười nhẹ.
Quý Tri Ý ngồi trong văn phòng, có thể nhìn thấy bóng dáng của Tô Linh Nguyệt qua lớp kính trong suốt, cô đã nhìn Tô Linh Nguyệt từ xa qua lớp kính trong suốt rất nhiều lần, vô số lần, cô sẽ luôn đi ngang qua lớp học đó sau khi tham gia thi đấu, giáo viên chủ nhiệm nói chuyện với cô vài lần:
"Tri Ý à, tham gia nhiều cuộc thi cũng tốt, nhưng quan trọng nhất vẫn phải tập trung vào việc học nha."
Cô gật đầu, cảm ơn giáo viên.
Cũng không phải cuộc thi nào cô cũng tham gia.
Chỉ những cuộc thi được tổ chức ở trường trung học Số 2, nên cô không bị tụt lại phía sau. Cô chỉ muốn đi ngang qua phòng học kia khi kết thúc cuộc thi, nhìn vào bên trong để thấy Tô Linh Nguyệt ngồi bên cửa sổ, rung động bí ẩn bén rễ nẩy mầm, nở ra những bông hoa nho nhỏ.
Mối tình đầu ở cái tuổi chưa biết kiềm nén bản thân, trơ mắt nhìn cảm xúc lên men như thủy triều dâng trào, cô lúng túng hoảng hốt chấp nhận.
Thế rồi một trái tim tràn đầy niềm vui được sinh ra.
Cuối năm vào sinh nhật của Tô Linh Nguyệt, cô mua một món quà hỏi thăm địa điểm tổ chức tiệc, lấy hết can đảm đi đến đó thì thấy cô ấy đang bị một đám người vây quanh, bạn cùng lớp đưa cho cô ấy một chiếc túi:
"Linh Nguyệt, đây là quà mẹ mình đem từ Pháp về tặng cậu đó, hiện tại trong nước vẫn chưa mua được đâu."
Bạn cô nói:
"Linh Nguyệt, đây là chiếc vòng kim cương mình nhờ cô Giai Lệ thiết kế riêng đó, sinh nhật vui vẻ nha."
Cô bị những tiếng nói huyên thuyên át đi, nhìn những hộp quà bên tay trái Tô Linh Nguyệt, món quà nào cũng tinh xảo đẹp đẽ và giá trị xa xỉ, nhìn lại lọ nước hoa trên tay mình vừa dành dụm tiền mua ở cửa hàng thời trang, chỉ được gói bằng túi giấy, đâm vào đầu ngón tay cô đau nhức, cô đứng yên đó, người phục vụ luống cuống bước vào, va vào cơ thể cứng đờ của cô, món quà rơi xuống đất phát ra tiếng vang chói tai.
Giấy gói không bị rách ra nhưng lại bị thấm ướt, không biết chai nước hoa bị nứt hay bể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!