Chương 14: Phiên ngoại: Những tháng năm hạnh phúc 2

3.

Những ngày tháng sau khi kết hôn của Mặc Sênh rất hạn phúc, Dĩ Văn ngưỡng mộ nhất là thời gian làm việc tự do của cô, đi làm rồi vẫn có thể chạy lung tung ngoài đường. Còn về việc thường xuyên tiện đường đến tìm chồng để cùng ăn cơm, khi chạy xa quá thì gọi điện nhờ tài xế họ Hà đến đón v.v… thì Dĩ Văn đã hoàn toàn bó tay. Hôm ấy Mặc Sênh đi cùng cô đến khám thai, Dĩ Văn lại ai oán: "Chị vẫn sướng nhất, tự do tự tại, em sợ là đến thời gian dạo phố cũng sắp không còn nữa, ngày nào cũng ở nhà chăm con. Thật là, đều tại Trương Tục, chẳng muốn có con sớm thế tí nào."

"Có sớm nữa đâu, bây giờ sinh là tốt nhất." Mặc sênh nói.

Dĩ Văn thực sự cũng không than vãn thật lòng lắm, Mặc Sênh nói thế khiến cô vui vẻ hẳn. Cô quan tâm hỏi: "Vậy chị và Dĩ Thâm định đến khi nào?"

"Chị lúc nào cũng muốn có con mà."

Dĩ Văn hiểu tình hình của họ, ngẫm nghĩ rồi nói: "Mặc Sênh, liệu có phải do dì và chú không? Thế nên Dĩ Thâm mới có phần cự tuyệt chuyện có con?"

Mặc Sênh khổ não: "Không biết, chị nghĩ chắc là cũng có một phần, haizzz, thuận theo tự nhiên vậy."

**

Dĩ Văn nhanh chóng hạ sinh một bé gái, cô bé vô cùng đáng yêu, trắng trẻo mềm mại, hồng hào khỏe mạnh, Măc Sênh yêu mến vô cùng, suốt ngày chạy đến nhà Dĩ Văn thăm nom.

Dĩ Thâm có lúc cũng đến cùng cô, có lúc không rỗi thì buổi tối đến đón. Cô bé rất thích ông cậu, mỗi lần Dĩ Thâm đến là bi ba bi bô đòi Dĩ Thâm bế, đến lúc đó bà mợ Mặc Sênh đành đứng kế bên nhìn.

Dĩ Văn mỉm cười nhìn con gái bám theo cậu nó, quay sang nói với Mặc Sênh: "Em thấy Dĩ Thâm cũng không ghét trẻ con mà, chị nên tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy đi?"

Mặc Sênh nhìn theo, rồi gật đầu.

Cô không che giấu được tâm sự, từ nhà Dĩ Văn ra, đã không kìm được thắc mắc trong lòng: "Dĩ Thâm, anh không thích trẻ con à?"

"Không phải."

"Vậy có phải do bố mẹ không?"

Cô nói thẳng thừng, không hề vòng vo tam quốc, chỉ vừa hỏi vừa nắm lấy tay Dĩ Thâm.

Dĩ Thâm nhíu mày: "Em nghĩ linh tinh gì thế?"

"Thế thì tại sao?"

Dĩ Thâm dừng chân, nhìn cco chăm chú, định nói gì đó nhưng lại ngần ngừ, gương mặt dần dần tỏ vẻ lúng túng hiếm có, cuối cùng anh nói với giọng bất lực: "Anh chỉ cảm thấy chúng ta vừa được ở bên nhau, không muốn có thêm người khác xen vào."

Mặc Sênh mở to mắt. Hừm, lý do kiểu gì vậy…

Thì ra lại là thế…

Sau cùng không nhịn được nữa, cô bật cười ha ha.

Dĩ Thâm có phần thẹn quá hóa giận: "Nếu em đã muốn có con thế thì có vậy."

"Ủa?" Mặc Sênh ngừng cười, nhìn anh.

"Thuận theo tự nhiên." Cũng không cần cố ý cho có con, ý Dĩ Thâm là thế.

Thế nhưng Mặc Sênh quá sức vui mừng, cô lao ngay vào lòng anh, sung sướng ôm lấy anh: "Dĩ Thâm, chúng ta mau về nhà thuận theo tự nhiên đi!"

Bình thường trong mọi tình huống, lực phòng bị của luật sư Hà là thượng hạng, nhưng khi Mặc Sênh chủ động và nhiệt tình, bức tường lửa của Hà Dĩ Thâm đã sụp đổ tan tành.

Thế là, rất nhanh, họ đã thuận theo tự nhiên…

***

Kỳ kinh nguyệt của Mặc Sênh chậm mất một tuần, Dĩ Thâm vô cùng điềm tĩnh mua que thử thai, sau đó đối mặt với kết quả, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!