Chương 9: (Vô Đề)

"Đệch mợ! Kia không phải là vị hôn phu của Tưởng Thuần à?! Nghiêm Úc đúng không? Vl cô gái kia, em lại gần một chút cho chị nhìn với!"

"Thật luôn này! Chính là cô nữ phụ hot lên trong bộ phim cổ trang đợt trước! Đệch mợ Nghiêm Úc cũng thật không phải người, vừa mới đính hôn đã ngoại tình! Không phải, cái này cmn nên gọi là ngoại tình hay là cắm sừng*???"

(*) Nguyên văn là Trật bánh: cũng giống như ngoại tình, nhưng là để chỉ hai người chưa kết hôn và một người trong đó có người thứ ba

Hai ngày không chợp mắt mà còn có thể cống hiến hết mình cho sự nghiệp hóng hớt thế này, Quý Minh Thư từ tận đáy lòng cảm thấy, Cốc Khai Dương trời sinh chính là nhân vật chiến đấu hăng hái trong tuyến đầu của chiến đội chó săn*.

(*) Chó săn: paparazzi

Cô giảm âm lượng tai nghe xuống, miễn cưỡng chịu đựng một đợt mưa bom bão đạn này của Cốc Khai Dương.

Nghe Cốc Khai Dương nói một lèo hết 30 giây mà không hề thở dốc, phổ cập khoa học về lịch sử đen của cô gái bên cạnh Nghiêm Úc kia, hơn nữa còn có ý định tiếp tục phổ cập khoa học thêm, Quý Minh Thư đẩy đẩy kính râm, hạ giọng kịp thời kêu dừng nói: "Được rồi, cuộc đời của tuyến 38* gì đó này mà chị cũng tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ như vậy, chị định viết sách cho cô ta truyền lại đời sau à?

"(*) Tuyến 38: đại khái là chỉ là nghệ sĩ không không nổi tiếng Cô hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Nghiêm Úc và 38 tuyến trong màn hình kia đang khoác tay thân mật đi vào thang máy, mắt cũng không chớp. Cuối cùng lúc mà họ lộ mặt chính diện, cô còn kịp thời chụp một ảnh lại. Cốc Khai Dương nhịn không được nhắc nhở,"Đi theo đi, xem bọn họ ở phòng nào."

"Chị thần kinh à, có phải em bị cắm sừng đâu."

Hơn nữa cô có thân phận gì, sao phải làm một chuyện dung tục như vậy chứ.

Quý Minh Thư hơi nghiêng đầu, đẩy đẩy kính râm, vẫn ra ngoài dạo phố như chưa có chuyện gì xảy ra.Một mình đi dạo phố thật không thú vị, cô chỉ mua được ba cái túi, một đôi giày và một cái áo khoác, sau đó lại sang thăm Cốc Khai Dương, hai người cùng nhau ăn bữa trưa.

Giữa trưa cô lại quay về khách sạn nghỉ ngơi, đợi chiều nay bên phía thương hiệu sẽ cho người đến đón cô đến xưởng may Haute Couture thử váy.

Nghỉ trưa xong tỉnh dậy, nghĩ đến bộ váy mới của mình, tâm trạng của Quý Minh Thư rất không tồi, lúc rời khách sạn trong đầu còn còn âm thầm mở một dàn hợp xướng.

Nhưng còn chưa ra khỏi khách sạn, phía sau đã có người gọi cô, "Quý Minh Thư?"

Giọng nói này thật quen tai, cô quay đầu lại, liền thấy Tưởng Thuần đang mặc một bộ váy màu hồng nhạt thiếu nữ, đầu đội mũ Beret, trông khá xinh xắn đứng ở khu nghỉ ngơi, bên cạnh còn có nhân viên phục vụ của khách sạn mang giúp hành lý.

Quý Minh Thư hơi sững lại một lát, chậm rãi tháo kính râm xuống.

Tưởng Thuần đối với phản ứng của Quý Minh Thư như vậy rất là vừa lòng, tuy rằng cô rất ghét Quý Minh Thư, nhưng không thể không thừa nhận người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa như Quý Minh Thư, được nuôi dưỡng thành một danh viện có phẩm vị không tồi, có thể làm Quý Minh Thư kinh ngạc đến thất thần, hôm nay trang phục của mình cũng coi như không tồi?

Cô bỗng nhiên có chút đắc ý.

"Sao cô lại ở đây?

"Quý Minh Thư hỏi. Tưởng Thuần cho rằng Quý Minh Thư muốn chế nhạo cô không nhận được lời mời của thương hiệu, theo bản năng liền nói:"Khách sạn cũng đâu phải do nhà cô mở.

"Nói xong, Tưởng Thuần lặng im ba giây. Cô bỗng nhiên nhớ ra, khách sạn này năm ngoái mới vừa bị Quân Dật thu mua, thật đúng là do nhà người ta mở. Cũng may cô phản ứng nhanh, lại nói thêm:"Paris cũng đâu phải vườn hoa sau nhà cô, Quý đại tiểu thư có phải quản có chút rộng rồi không?

Nghiêm Úc dạo này đi Paris công tác, tôi muốn đến tạo bất ngờ cho anh ấy, không được à?"

Nhắc tới vị hôn phu Nghiêm Úc này, sống lưng cô mới thẳng lên một chút.

"...... Bất ngờ?"

Quý Minh Thư đột nhiên cũng không biết phải bày ra sắc mặt thế nào.

"Đúng vậy, Nghiêm Úc nhà chúng tôi đi công tác cũng dù thế nào cũng có cái địa chỉ mà tìm đến, không giống Sầm tổng nhà các cô, bận đến quanh năm suốt tháng cũng chẳng thấy bóng dáng đâu."

Thấy Tưởng Thuần bày ra vẻ đắc ý ấu trĩ, Quý Minh Thư cũng không phản pháo lại ngay, còn xuất hiện một tia thương hại.

Thật ra Tưởng Thuần vốn không phải người trong giới này, nhưng ba cô ấy rất có bản lĩnh, cứng rắn từ một nhà giàu mới nổi của làng chài nhỏ bị phá hủy và di dời ở Thâm Thành, giờ đã trở thành ông trùm của ngành ăn uống, kiếm về từng rương từng rương vàng thật bạc trắng.

Hơn nữa ba cô ấy cũng rất có dã tâm, mấy năm trước chuyển cả nhà từ Thâm Quyến vào Bắc Kinh, cứ thế dùng số tài sản kếch xù đến gõ cửa danh gia vọng tộc, còn cùng Nghiêm gia đính ước hôn sự.

Nghiêm gia cũng có bối cảnh làm quân sự và chính trị, từng là cao môn đại hộ* hiển hách một thời, nhưng con em lại không bằng cha ông, hơn nữa vận số và tầm nhìn cũng không ổn, sớm đã lộ ra sự suy thoái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!