Chương 8: (Vô Đề)

Quý Minh Thư đang ở nhà nên cũng không biết, anh chồng hờ của cô lúc còn sống còn có thể chính miệng nói ra lời khen ngợi cô như vậy.

Cô đã ngủ từ sớm, nhưng trước khi ngủ lại quên điều chỉnh tăng độ ẩm, trong phòng có chút hanh khô, đang ngủ ngon lại vì khát mà tỉnh dậy.

Cô mơ mơ màng màng ra khỏi giường, mắt nhắm mắt mở đẩy ra cửa phòng, đôi chân trần bước xuống tầng dưới.

Bình thường ở Bách Tụy Thiên Hoa, trong phòng ngủ của cô có đặt tủ lạnh, đêm đến muốn dậy uống nước chỉ cần vài bước chân, tiện thật sự.

Nghĩ vậy, trong lòng cô lại thầm mắng Sầm Sâm, không hỏi câu nào đã nhét cô về đây, bản thân thì lại đi xã giao, cái đồ không phải người.

Thật không may, "cái đồ không phải người" lại đúng lúc này trở về.

Chẳng qua là Quý Minh Thư đang nửa tỉnh nửa mơ, lại khát không chịu nổi nên lúc xuống tầng cũng không để ý đến anh đang đứng ở cửa.

Tối nay Sầm Sâm uống không ít rượu, lúc xong bữa cơm đi về đã không được thoải mái lắm, nhưng năng lực khống chế của anh rất mạnh, khi say vẫn là dáng vẻ trầm tĩnh bình thản, người khác nhìn vào cũng không nghi ngờ gì.

Ở huyền quan thay giày xong, Sầm Sâm hơi nghiêng đầu, nhìn về phía bóng dáng thướt tha tinh tế đang đứng trước đảo bếp kia.

Anh đột nhiên cảm thấy, vừa rồi mình còn nói thiếu hai chữ với cái cô minh tinh cái gì đó Xu kia, "dáng người".

Ngoại hình, khí chất, bằng cấp, bối cảnh, cô ta đều không bằng Quý Minh Thư, dáng người cũng không nốt.

Sau khi kết hôn thì đây cũng không phải lần đầu tiên anh gặp được phụ nữ chủ động tới cửa, cũng không phải lần đầu tiên dứt khoát từ chối.

Đều là bình hoa, đã có một chiếc quý giá nhất đẹp mắt nhất kia, tội gì phải thu thêm thứ phế phẩm, anh cũng không phải chuyên thu mua đồng nát.

Quý Minh Thư vừa uống được nửa cốc nước đá, còn chưa kịp xoay người, đã đột nhiên phát hiện có một đôi tay vòng lên từ phía sau, khóa chặt lấy eo cô.

Cô đứng hình mất ba giây, đặt cốc nước xuống quay đầu lại, lại vừa vặn bị Sầm Sâm bắt lấy đôi môi.

Anh tiến gần từng tấc, môi răng ấm áp trằn trọc, trong hơi thở còn có mùi rượu.

Quý Minh Thư muốn giãy ra, anh lại nhấc tay đem hai tay cô bắt chéo sau lưng, giữ chặt lấy, một tay khác lại nắm lấy cằm cô giữ chặt, nụ hôn càng sâu hơn, mạnh bạo hơn.

Đệch.

Đây là bị người ta bỏ thuốc à?

Quý Minh Thư không ngừng tìm kiếm quãng nghỉ để thở dốc, đáng ra đôi chân còn được tự do, nhưng sau khi đá hai cái, Sầm Sâm dứt khoát ôm cô ngồi lên đảo bếp, nửa người dưới của anh dựa sát vào cạnh bàn, giữ chặt lấy hai chân cô, dường như có ý định làm cô ở đây luôn.

"...... Anh là biến thái à! Buông tôi ra!"

Bị hôn gần một phút, Sầm Sâm cuối cùng cũng tạm nghỉ, Quý Minh Thư nhân lúc này dùng sức duỗi chân đạp lên nửa dưới của anh, tay cũng giãy ra được, giữ mặt anh lại đẩy ra.

Sầm Sâm bị đẩy lùi về sau khoảng nửa bước, Quý Minh Thư cũng thoát khỏi sự khống chế, ngồi trên cạnh đảo bếp thở hổn hển.

Tầng một không mở đèn âm trần, chỉ có ánh sáng ấm áp từ bóng đèn vàng tỏa ra.

Trong ánh sáng mịt mờ, chiếc váy ngủ tơ lụa màu hồng xám cùng da thịt tuyết trắng của cô nhiễm lên ánh sáng nhàn nhạt, môi lại bị hôn đến lấp loáng ánh nước, cả người tựa như một yêu nữ diễm lệ lại thanh thuần, phóng ra một cái móc câu nhỏ, câu được người ta mà còn không biết.

Sầm Sâm hiển nhiên đã bị câu mất rồi.

Ngón tay anh chậm rãi quét qua môi dưới, đôi mắt nhìn về phía Quý Minh Thư, đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Quý Minh Thư cảm thấy có gì sai sai, ngồi lui về phía sau.

Nhưng cô chẳng thể trốn vào đâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sầm Sâm tiến đến gần, chẳng cần dùng nhiều sức đã bế ngang cô lên.

"Anh làm gì vậy! Anh bỏ tôi xuống! Biến thái! Tôi có thể tố cáo anh tội cưỡng gian trong hôn nhân!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!