Edit: Shpdarn
30 giây sau, Quý Minh Thư vội vàng xỏ giày cao gót rồi ra ngoài, miễn cưỡng giữ được một chút lớp trang điểm còn sót lại sau khi tẩy trang.
Cô bấm hết bốn cái thang máy gần đó, sau đó đứng chờ, tiện thể "nhớ thương" chiếc thang máy chuyên dụng trên tầng cao nhất ở Bách Tụy Thiên Hoa.
30 giây, chưa đến.
Một phút, vẫn chưa đến.
Chậm thế! Đồ thang máy bỏ đi này TvT!
1 phút 18 giây sau, cuối cùng cũng có thang máy mở cửa.
Quý Minh Thư chạy vào nhanh như một cơn gió, tiện thể đẩy luôn Cốc Khai Dương đang mải nghịch điện thoại ra ngoài.
Cốc Khai Dương bị đuổi khỏi thang máy thì đứng ngơ ngơ ngác ngác, vừa nãy là Quý Minh Thư à? Ôi đệch mình đâu có mang thẻ mở cửa, chạy nhanh như thế để đi viếng mộ à, em gái!
Nói đến đây thì, tâm trạng của Quý Minh Thư lúc này cũng chẳng khác gì đi viếng mộ.
Cô vừa đi vừa thấp thỏm lo lắng, không hiểu sao có có hơi chột dạ. Quan trọng là, không biết Sầm Sâm đến đây từ bao giờ? Đứng dưới đó nói chuyện gì với Sầm Dương? Là quan trọng hơn là —— vừa rồi Sầm Dương đưa cô về còn ôm cô, không phải bị anh ta thấy rồi chứ?
Tim đập thình thịch như Quý Minh Thư gõ trống, cứ thế một lúc, cô chợt thấy có gì sai sai ——
Tên cẩu nam nhân này đầu tư phim điện ảnh cho Lý Văn Âm còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, làm như mình quân tử. Vậy cô gặp Sầm Dương một lần thì đã sao? Bạn bè cũ ôm nhau một cái thì đã sao?
Sầm Sâm từ mồng một đến mười bốn* đều làm hết rồi.
Quý Minh Thư cô mới vừa bắt đầu mười lăm thôi, có gì mà phải chột dạ chứ!
(*) Ở Trung Quốc có tập tục 15 ngày Tết, những điều làm và không được làm.
Đúng, không sai, chính là như vậy.
Nghĩ thế, Quý Minh Thư cũng vô thức ưỡn ngực thẳng lưng.
Cô còn suy đi nghĩ lại, thấy có lẽ do tam quan của mình quá ngay thẳng, ý thức đạo đức quá mạnh nên để lại tác dụng phụ.
Không ổn, quá là không ổn, quá là thiệt mình lợi Sâm.Tòa chung cư Tinh Cảng Quốc Tế có rất nhiều người ra ra vào vào, tuy đã đi thang máy nhưng lúc xuống cứ được hai tầng thì lại dừng một tầng, thỉnh thoảng lại có người lên lên xuống xuống, phải mất khoảng 5 phút thì mới từ tầng 33 xuống đến tầng 1.
Ngoài trời tuyết vẫn rơi, nhiệt độ thấp, gió cũng lạnh.
Quý Minh Thư quấn chặt chiếc áo gió mỏng, đi đến ngã tư rồi băng qua đường. Hòa vào dòng người vội vàng qua lại, mãi mới phát hiện, Sầm Dương và chiếc xe màu trắng của anh ta đã đi đâu mất, chỉ còn lại Sầm Sâm hai tay nhét trong túi áo khoác, tựa lên cửa chiếc Maybach, ánh mắt nhàn nhạt, điệu bộ như một vị thẩm phán.
Đây rõ ràng là, địa ngục trống rỗng, Sầm Sâm đứng trên đường*.
(*) Nguyên văn câu này là "Địa ngục trống rỗng, và tất cả quỷ dữ đang ở đây", nhưng vế sau được tác giả đổi thành "Sầm Sâm đứng trên đường
". Câu gốc có thể hiểu là con người trên đời được ví như quỷ dữ, ai trong chúng ta cũng mang trong mình một con ác quỷ. Con người không có ai là hoàn toàn lương thiện. Quý Minh Thư hỏi một câu theo bản năng:"Sầm Dương đâu, đi rồi?"
"Đi rồi.
"Sầm Sâm trả lời ngắn gọn, giọng nói như được bọc trong tuyết, lạnh lẽo tinh khiết. Trái tim của chú chim nhỏ Quý Minh Thư không khỏi run lên, cả người cứng đờ một lúc, lại căng da đầu ấp a ấp úng hỏi một câu,"Vậy các anh, vừa rồi các anh nói chuyện gì vậy?"
"Em nghĩ là gì?
"Sầm Sâm rũ mắt nhìn cô. Quý Minh Thư há miệng, nhưng mãi không nói gì. Phải một lúc lâu sau, cô mới đổi câu hỏi khác:"Anh đến từ bao giờ vậy?"
Sầm Sâm: "6 giờ rưỡi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!