Edit: Shpdarn
Từ nhà hàng đến Tinh Cảng Quốc Tế cùng lắm chỉ mất nửa tiếng đi xe, nhưng là đêm Giáng Sinh nên đường xá đông nghẹt, nửa tiếng này bị kéo dài ra gấp đôi.
Lúc ở nhà hàng, Quý Minh Thư và Sầm Dương hầu như toàn nói những chuyện vui lúc nhỏ. Đến khi hòa vào biển đèn xe tấp nập, hai người lại như vừa bước vào thế giới của người trưởng thành, hỏi han đối phương đôi câu về cuộc sống hiện tại.
Hiện tại của Quý Minh Thư cũng không có gì quá mới mẻ để mà nói, nhưng nhìn theo thời thơ ấu là có thể thấy được con đường trưởng thành sau này, mấy năm nay cũng không hề chệch hướng.
Còn Sầm Dương, ban đầu vốn là thiên chi kiêu tử độc nhất của Kinh Kiến Sầm gia, một ngày kia đột nhiên biến cố ập đến, dù không đến mức ngã từ chín tầng mây xuống bùn lầy, nhưng ngay từ giây phút thân phận thay đổi, cuộc đời đã định sẵn đó là điểm kết thúc của tuổi thơ cao cao tại thượng mà anh ta sẽ không còn có thể với tới nữa.
Những cột mốc mà Thái Tử gia Sầm gia phải đi qua trong nửa quãng đời còn lại, cũng là con đường mà anh ta mãi mãi không còn cơ hội được đặt chân đến nữa.
Có lẽ cũng vì chuyện gia đình của bản thân, năm ấy học cấp hai, từ khi biết được sự thật Quý Minh Thư lại càng đồng cảm với tình cảnh của Sầm Dương, giống như chính bản thân là người bị vậy.
Dù sao nếu hoàng đế của một nước nào đó đột nhiên đến nói cô chính là con gái thất lạc nhiều năm của bọn họ, cô cũng sẽ vui vẻ chuyển đến làm công chúa nhỏ cao quý;
Nhưng thay vào đó là một cặp vợ chồng của một xóm nhỏ trong thành phố nhỏ tuyến 18 nào đó đến nhận cô, có lẽ cô sẽ xỉu ngang tại chỗ luôn, sau đó ôm chặt cột nhà Quý gia liều chết không đi.
Nghe Quý Minh Thư khéo léo nói ra quan điểm của bản thân, Sầm Dương chỉ cười cười.
Một tay anh ta giữ tay lái, lấy từ hộc để đồ trong xe hộp kẹo cao su, vừa mở nắp vừa nhìn đèn xanh đèn đỏ phía xa, lời nói bình đạm: "Cũng không đến mức khó chấp nhận như em nghĩ đâu, mấy năm nay anh sống khá tốt."
Quý Minh Thư nghiêng đầu nhìn anh.
"Thật ra lúc đầu cũng không tốt lắm, nhưng sau này quen rồi, cũng ổn hơn."
Dừng lại chờ đèn đỏ, Sầm Dương đưa cho cô miếng kẹo cao su, bâng quơ hồi tưởng,
"Nói thật, có lẽ vì thời gian qua lâu lắm rồi, có nhiều chuyện anh cũng không còn nhớ rõ. Chỉ nhớ lúc vừa dọn khỏi ngõ Nam Kiều, trong khoảng nửa tháng ngày nào anh cũng mất ngủ...... Khi đó cả đêm không ngủ được, nhớ ông bà nội, nhớ ba mẹ, nhớ bọn Thư Dương."
Anh ta nhìn vào mắt Quý Minh Thư, "Đương nhiên, còn cả nhóc con em nữa. Lúc trước cứ luôn thấy cô nhóc này đúng là ồn ào, nhưng rồi không còn em chạy đến nhà quậy phá nữa, cũng thấy không quen.
"Quý Minh Thư mím môi, không nói gì. Sầm Dương lại nói:"Nếu nói không oán không hận gì thì là nói dối. Hiện tại anh đang làm nhà đầu tư mạo hiểm, lúc vừa bắt đầu áp lực công việc rất lớn. Lúc đó luôn nghĩ, nếu mình vẫn còn là Sầm Dương của Sầm gia thì đâu cần phải vất vả như bây giờ.
"(*) Nhà đầu tư mạo hiểm (tiếng Anh: Venture Capitalist) là những người cung cấp vốn cho các công ty được coi là có rủi ro cao nhưng có tiềm năng tăng trưởng mạnh để đổi lấy cổ phần ở các công ty đó. Hơi khựng lại, anh ta lại cười khẽ nói,"Không nói mấy chuyện này nữa, thật sự đã qua lâu rồi, bây giờ mọi người đều sống tốt, ai về chỗ người nấy, ở đâu cũng phải sinh tồn cả thôi."
"Ở đâu cũng phải sinh tồn
", lời này nói ra thì dễ, nhưng làm rồi mới biết khó. Rời khỏi nhà mấy tháng, chim hoàng yến nhỏ này đúng là đã thấm thía sâu sắc. Cô còn định an ủi đôi câu, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào, chỉ gật gật đầu, chuyển sang chủ đề khác,"Vậy anh năm nay cũng... 27 nhỉ? Có bạn gái chưa?"
Sầm Dương hơi nheo mắt lại suy nghĩ,
"Vào đại học cũng trúc trắc qua lại với vài người, nhưng không hợp lắm nên đều chia tay rồi. Mấy năm nay công việc bận rộn, cũng không có thời gian yêu đương."
Đèn đỏ chuyển sang xanh, chiếc xe lại thong thả đi về phía trước, anh ta như nhớ tới điều gì, lại hỏi: "Anh mới từ Tinh Thành qua đây, nghe An Ninh nói, ngày trước em có cùng cậu ta đến Tinh Thành?"
"Ừm, qua ăn bữa cơm. An Ninh và...... bác gái vẫn khỏe chứ?"
Sầm Dương không nghĩ ngợi đáp: "Khá tốt, ban đầu anh định sắp xếp đón hai người họ tới Đế Đô ở cùng, nhưng họ nói không quen ở bên này nên cũng không qua."
Thấy lúc Sầm Dương nói lời này vẻ mặt rất thản nhiên, Quý Minh Thư không khỏi có chút thắc mắc: Không phải lúc đó Trần Bích Thanh nói, quan hệ của bọn họ và Sầm Dương không tốt, cũng không mấy khi liên lạc sao? Sao bây giờ lại cảm giác như Sầm Dương cũng không có gì khó chịu với họ?
Lạ thật.
Nhưng nói cho cùng thì, qua một vài câu từ ít ỏi Trần Bích Thanh nhắc đến, Sầm Dương trong tưởng tượng của cô hẳn là dáng vẻ u ám lạnh nhạt, mãi chưa buông xuôi được vì chuyện thân phận thay đổi.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Sầm Dương tích cực hướng về phía trước, thoải mái rộng lượng, dường như không còn để bụng đến chuyện cũ đã qua.
Rõ ràng đây là kết quả tốt nhất sau khi biến cố qua đi, nhưng Quý Minh Thư luôn cảm thấy không chân thực.Đến Tinh Cảng Quốc Tế, Sầm Dương dừng xe, vòng qua ghế phụ mở cửa cho Quý Minh Thư, thấy Quý Minh Thư còn đang thất thần, anh ta lại khom người, định tháo dây an toàn cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!