Chương 42: (Vô Đề)

Edit: Shpdarn

Tiếng động trên trần nhà đến 3 giờ sáng mới tuyên bố kết thúc.

Cốc Khai Dương đã đi vào mộng đẹp từ lâu, Quý Minh Thư nằm ở một bên khác của chiếc giường, quấn chặt tấm chăn, nhắm hai mắt, mãi không ngủ được.

Sáu giờ sáng, đồng hồ báo thức đúng giờ kêu vang.

Cốc Khai Dương ngồi dậy khỏi giường, ngáp hai cái, cô với lấy điện thoại, gọi đồ ăn sẵn ăn sáng.

Hôm nay là ngày sửa bản thảo hàng tháng của tạp chí, phải đến sớm, cô lại chưa ngủ đủ, nhưng vẫn phải ra khỏi giường rửa mặt trang điểm.

Sửa soạn xong xuôi, Cốc Khai Dương nhìn lên tầng, đúng lúc nhìn thấy Quý Minh Thư cũng chậm chạp ngồi dậy, tựa vào đầu giường.

Cô vừa lau son môi nhoen ra vừa hỏi: "Sao em dậy sớm vậy, có phải chị đặt đồng hồ báo thức làm ồn đến em rồi không?"

"Không.

"Bởi vì cô vốn không ngủ. Cốc Khai Dương cũng không hỏi nhiều, nhìn thời gian, cô vội vàng căn dặn:"Bữa sáng chị mua rồi, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao đều có, chị để trên bàn ăn, nếu nguội thì em để vào lò vi sóng 30 giây là được, thẻ ra vào chị cũng để trên bàn cho em rồi, nhớ phải ăn sáng nhé!

Thôi, chị phải đi làm đây."

"Ừm, chị đi đi.

"Quý Minh Thư đáp lời, vòng tay ôm lấy hai chân, cằm gác lên đầu gối, trái tim vì mất ngủ suốt đêm mà đập dồn dập. Nghe tiếng cửa chính"sầm" một cái đóng lại, cô vẫn không động đậy, chỉ lẳng lặng nhắm nghiền hai mắt.

Những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, ngược lại với cảm xúc dữ dội ban đầu, nội tâm cô đã trở về bĩnh tĩnh.

Nhưng trong chính sự bình tĩnh này, cô lại cảm nhận được sự mơ hồ chưa từng có đối với cuộc sống sau này.

Thật ra đã từ lâu, từ lần hiểu lầm Sầm Sâm ngoại tình với Trương Bảo Xu ấy, cô cũng từng mờ mịt: Nếu ly hôn, mình sẽ phải sống thế nào.

Sau lại đó lại do dự không biết có nên tham gia chương trình không, cô cũng đã nghiêm túc suy xét về lời khuyên của Cốc Khai Dương, khuyên cô phát triển sự nghiệp.

Chỉ là bản thân cô đã sống thoải mái hơn hai mươi năm, rất khó mà cư an tư nguy*, mỗi ngày phải sống như đánh cờ vây, đi một bước nghĩ mười bước như vậy.

(*) Cư an tư nguy []: sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, sống trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn

Tuy đã rơi vào hoàn cảnh như hiện tại, ngoài miệng cô còn lảm nhảm với Cốc Khai Dương, không muốn đối mặt với hiện thực rằng cuộc hôn nhân này thật sự khó mà ly được, và cả chuyện cô thật sự rất vô dụng sau khi rời khỏi Sầm Sâm.

Nhưng lúc đêm khuya yên tĩnh không ngủ được, cô đã suy nghĩ rất nhiều, cũng nhớ lại rất nhiều những chuyện đã qua.

Cô nghĩ: Có khi nào Sầm Sâm sẽ xin lỗi làm hòa, đón cô về nhà không?

Nếu mình đã hiểu rõ tình cảm đối với Sầm Sâm, sẽ còn có thể thỏa mãn với hình thức sinh hoạt tiếp tục làm vợ chồng giả với anh, cam chịu sẽ mãi mãi không có được tình cảm và sự tôn trọng từ anh không?

Còn nghĩ, nguyên nhân của tất cả những chuyện này, có phải đều là vì —— cô không tốt.

Trong khoảng thời điểm từ Hạ Chí đến Đông Chí*, thời gian ban ngày càng ngày càng ngắn, cuối thu đầu đông, bầu trời mãi đến 7 rưỡi mới bừng sáng lên.

(*) Hạ Chí là tiết khí khởi đầu từ điểm giữa của mù hè, cũng như Đông Chí là tiết khí khởi đầu từ điểm giữa của mùa đông

Bắt đầu một ngày mới, tiếng xe cộ qua lại như nước vang lên bên ngoài, chiếc xe "con bọ" của Cốc Khai Dương cũng hòa vào đó, Quý Minh Thư nhắm hai mắt chậm rãi nằm nghiêng, sau đó lại cuộn người lại, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Cô xuống tầng, tiện thể mở điện thoại lên xem qua hóa đơn, hôm qua tiện tay mua thêm mỹ phẩm đồ gia dụng các thứ, vậy mà đã tiêu hết gần mười vạn.

Cô lướt xem tin nhắn mà tổ sản xuất chương trình《Nhà thiết kế》 gửi đến, lúc trước không để ý, thì ra tiền công tham gia chương trình đã được thanh toán xong.

Nhưng quan trọng là, lúc đó cô coi thường chút tiền này, tấm thẻ tiện tay ký kia không mang theo, cũng không kết nối với điện thoại, chẳng biết mình đã vứt ở cái xó nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!