Chương 34: (Vô Đề)

Edit: Shpdarn

Phòng khách sạn dưới tên Quân Dật đều rất chú trọng đến ánh sáng, trên tủ rượu và kệ sách là một loạt đèn spotlight sáng rực, trên mặt gương trong phòng lắm là đèn LED cảm ứng hình vòng, bên cạnh giường là đèn lồng tre đặt dưới đất, tỏa ra ánh sáng vàng nhu hòa ấm áp lọt qua từng lỗ hổng.

Khi hai người chìm trong yên tĩnh, bốn mắt nhìn nhau, dường như trong sự tĩnh lặng này còn có thêm mấy phần tình thú dịu dàng ái muội.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, tiếng tim đập cũng có thể nghe được rõ ràng bên tai.

Nam nữ trưởng thành, tiếp đó có xảy ra chuyện gì dường như cũng là hợp tình hợp lý.

—— Nếu như, bụng Quý Minh Thư không đói đến nỗi kêu gào.Cho đến tận ngày hôm sau rời giường, tiếp tục đi tham gia ghi hình chương trình, Quý Minh Thư vẫn còn suy nghĩ đến chuyện tối qua.

Tràn ngập trong đầu cô đều là hình ảnh hai người bốn mắt nhìn nhau chuẩn bị hôn, với chuyện cái bụng kia của mình lại không biết cố gắng mà kêu lên, trong vô thức lại cảm thấy hối hận, thậm chí cô còn không nhìn được mà tưởng tượng ra trọn vẹn những chuyện xấu hổ mà đáng lẽ sẽ xảy ra sau đó.

"Minh Thư, Minh Thư?"

Phùng Viêm gọi cô hai tiếng, "Cô đang cười một mình cái gì vậy? Xuống xe thôi."

Nhan Nguyệt Tinh nghe vậy cũng liếc cô một cái, biểu cảm hơi có vẻ khinh thường, thấy camera vẫn chưa mở lên, cô ta cũng lười diễn, quái gở nói một câu: "Phát xuân*!"

(*) Phát xuân: ham muốn tình dục, tục hơn là "động dục".

Nói xong cô ta xuống xe trước, vừa bảo nhân viên trang điểm giúp mình sửa lại lớp makeup, vừa thấp thỏm quay đầu lại, giả vờ lơ đãng nhìn vào trong xe.

Mấy ngày nay, Nhan Nguyệt Tinh bị Quý Minh Thư chèn ép đến nỗi cả người bốc hỏa, nhưng cô ta lại là thiếu nữ thần tượng, trong lòng có hàng trăm triệu lời chửi tục cũng không thể không kiêng nể gì trước ống kính như Quý Minh Thư.

Hơn nữa cái cô Quý Minh Thư này vô cùng kỳ quái, không biết lấy đâu ra tự tin mà chẳng biết khiêm tốn nhẫn nhịn là gì, dù cho là một chút, làm cái gì cũng hoành hành ngang ngược một cách trắng trợn.

Mấy ngày nay đã thấy được hoàn toàn tính tình hống hách của Quý Minh Thư, Nhan Nguyệt Tinh khẩu nghiệp* xong, trong lòng hối hận không thôi. Cô ta nơm nớp lo sợ, sợ Quý Minh Thư lúc phản ứng lại sẽ lao xuống xe, một lúc cho cô ta hai cái bạt tay.

Cô ta cảm thấy Quý Minh Thư có khả năng rất cao sẽ làm mấy chuyện như vậy.

(*) Nguyên tác là "miệng tiện

": nói những lời chanh chua, đanh đá, lời đùa cợt ác ý, soi mói khuyết điểm. Lúc này Quý Minh Thư tỉnh khỏi trí tưởng tượng của chính mình, nhưng cô cũng không rảnh mà đi tính sổ Nhan Nguyệt Tinh. Bởi vì ngay sau đó, cô lại đắm chìm trong nỗi khiếp sợ"Mình vậy mà lại sinh ra ý nghĩ không nên có với Sầm Sâm", qua một lúc lâu mà vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Quá xấu hố!

Quá không chân thực!

Quý Minh Thư vỗ vỗ mặt mình, liên tục nhắc nhở bản thân phải mau tỉnh táo lại.

Sao cô có thể ảo não vì đã không làm cuyện gì đó với  Sầm Sâm được, đã vậy còn tự tưởng tượng ra nữa chứ?

Không, không thể nào!

Chắc chắn là do lâu rồi không sinh hoạt vợ chồng nên mới cảm thấy đói khát!

Hơn nữa, rõ ràng là cô không đời nào lại đi thích cái tên Sầm Sâm từ nhỏ đã là khắc tinh với cô, thật đúng là quá nực cười!

Vô cùng đơn giản, cô chỉ là thích tiền của anh ta thôi!

Đúng, không sai, chính là như vậy.

Thuyết phục bản thân xong, Quý Minh Thư còn nghiêm túc gật gật đầu.

Hôm qua binh hoảng mã loạn, cả đêm lại ngủ không sâu, Sầm Sâm còn chưa hết jet

-lag.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!