Chương 28: (Vô Đề)

Edit: Shpdarn

Không khí yên lặng, hơn nữa lại còn là một khoảng lặng kéo dài.

Quý Minh Thư ngây ngẩn cả người, cũng giống Sầm Sâm nhìn nhóm chat trên màn hình điện thoại, thậm chí còn quên cả việc muốn đòi lại điện thoại của mình.

Cũng may 30 giây sau điện thoại tự động khóa màn hình.

Ánh mắt Sầm Sâm di chuyển chậm rãi từ màn hình điện thoại lên gương mặt tinh xảo đang ngẩn ra kia của Quý Minh Thư, còn quan sát thật kỹ, từng tấc từng tấc một, như muốn sát gần vào nghiên cứu gương mặt minh diễm này, rốt cuộc có một chút gì liên quan đến nữ sinh đại học thanh thuần.

Quý Minh Thư: Nói không nên lời :)

Cứ như vậy giằng co một phút đồng hồ, đang lúc Quý Minh Thư cho rằng mình hồng nhan bạc mệnh, đang sống sờ sờ mà lại ngượng đến chết trên siêu xe, thì cuối cùng cũng tới khách sạn.

Trong nháy mắt chiếc xe dừng lại, Quý Minh Thư thậm chí còn chờ không kịp nhân viên đỗ xe đến giúp mở cửa xe, bản thân mau mải nhảy xuống.

Cô vội vàng cúi đầu đeo kính râm, bước nhanh vào khách sạn, trên tay run lên từng đợt, còn không quên mở WeChat xóa sạch tin nhắn trong nhóm chat, cũng thành thành thật thật đổi tên nhóm thành "Ba tiểu tiên nữ

". Thượng đế làm chứng, sau này cô tuyệt đối sẽ không chạy theo trend trên mạng để lấy tên nhóm chat bừa bãi nữa, cũng tuyệt đối sẽ không giở trò nói xấu trước mặt nữa :) Thượng đế lại làm chứng, Quý thị Thư Thư là một chú chim hoàng yến 'nho nhỏ' nhiệt tình yêu thương tiền bạc từ tận đáy lòng. Chí hai ba giây như vậy, tôn nghiêm của cô đã chiến thắng vật chất, trong đầu hiện lên suy nghĩ"Chỉ cần mãi mãi không phải xấu hổ mất mặt trước tên cẩu nam nhân kia thì tôi tình nguyện không ra khỏi nhà" ý niệm.

Vì tránh né sự lúng túng dây dưa, đối diện nhau mà không nói gì với Sầm Sâm, Quý Minh Thư không về phòng, lập tức đến nhà hàng xoay* ăn cơm.

(*) Nhà hàng xoay:

Hầu hết các nhà hàng xoay đều nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà. Nhà hàng xoay tròn 360 độ nên thực khách vừa dùng bữa vừa có thể ngắm cảnh ngoài trời. Hầu hết các nhà hàng là buffet, nhìn ra thành phố.

Ước chừng thời gian, trước khi Sầm Sâm đến đây ăn thì cô lại nhanh chóng trốn đến trung tâm spa, sau đó lại đến một phòng KTV mini của khách sạn, mở một buổi concert tự biên tự diễn suốt hai tiếng.

Kéo dài đến tận khi mà mọi hôm Sầm Sâm đi vào giấc ngủ, Quý Minh Thư mới lén lút trở lại phòng.

Trong phòng chỉ mở đèn dưới sàn, ánh sáng hơi ảm đạm.

Lọt vào trong tầm mắt có thể thấy được, gối đầu và vỏ chăn trên giường lớn trong phòng ngủ đều được trải ra gọn gàng sạch sẽ, còn thực phẳng phiu.

Sầm Sâm đâu, còn chưa ngủ?

Cô thay dép lê trước cửa, khẽ khàng rón rén đi vào phòng làm việc.

Phòng làm việc cũng không có ai.

Cô lại đẩy cánh cửa thông ra phòng khách.

Trong không khí ở phòng khách, phảng phất như có chút mùi Vodka. Quý Minh Thư theo mùi rượu đi về phía trước, chỉ thấy trên bàn uống nước xếp vài chai rượu rỗng.

Sầm Sâm dựa vào sô pha, đầu hơi hơi ngửa lên, hai mắt nhắm nghiền.

Trên người anh mùi rượu nồng nặc, nhưng dáng vẻ nghỉ ngơi an tĩnh, ngược lại lại không nhìn ra biểu hiện như say rượu.

Quý Minh Thư tiến lên, vươn ngón tay chọc chọc lên mặt anh, nhẹ giọng thử dò xét: "Ngủ rồi sao?"

Cô đứng thẳng dậy, trong lòng khẽ thở phào, đồng thời lại có chút muốn thở dài.

Thật ra những người làm công việc như bọn họ đều phải xã giao rất nhiều, uống rượu đều đã uống đến có chút sinh ra tâm lý chán ghét, nếu như không cần thiết, bình thường đều sẽ không dính đến.

Giống như bác cả và bác hai của cô, ngày thường về nhà ăn cơm, đều là một giọt rượu cũng không chạm vào, ngày lễ ngày tết gia đình tụ tập, nhiều lắm cũng chỉ là một ít.

Hôm nay uống nhiều rượu như vậy, hẳn là trong lòng anh, rất khổ sở.

Đứng bên sofa một lát, Quý Minh Thư lại thừa lòng tốt, nhẹ tay nhẹ chân đắp thảm lông lên cho anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!