Chương 22: (Vô Đề)

Hai tay cô duỗi ra hơn mười giây, như ý nguyện lọt vào một vòng ôm lành lạnh, ngay sau đó thân thể như bay lên không trung, cả người cô đều được bế lên.

Sầm Sâm phiên bản 18+ trong giấc mơ hình như thật sự khá dịu dàng.

Quý Minh Thư rúc vào ngực anh, còn lẩm bẩm nhắc nhở một câu, "Dì cả của em tới rồi."

Ngụ ý là, dù trong mơ thì anh cũng đừng mong làm được gì.

Sầm Sâm cũng không biết cô đang nghĩ gì, nghe thấy cô mơ màng nói 'dì cả' đến, suy nghĩ đầu tiên của anh là tốt nhất đừng làm bẩn ga trải giường, còn tiện tay lấy một chiếc chăn trong tủ quần áo ra lót dưới người cô.

Mấy năm nay, chỉ sợ là không còn nhiều ông chủ đồng cảm với nhân viên vệ sinh khách sạn giống như anh vậy nữa.

Đặt Quý Minh Thư lại ngay ngắn xong, Sầm Sâm định đứng dậy, nhưng Quý Minh Thư những lúc không thoải mái thì vô cùng dính người, tay vẫn còn ôm lấy cổ anh không chịu buông, anh phải dùng thêm chút lực, mới kéo được hai cái 'móng vuốt' này ra, miễn cưỡng nhét vào chăn.

Hai mươi phút sau, Sầm Sâm tắm rửa xong thì lên giường nghỉ ngơi, Quý Minh Thư như được lắp cảm biến nhiệt tự động, nhanh như chớp đã lăn vào lồng ngực anh, hai tay ôm chặt lấy anh, còn không ngừng cọ cọ vào trước ngực, cánh môi nhợt nhạt cũng dán trên ngực, độ ấm nhàn nhạt.

Sầm Sâm vốn đã định kéo cô ra, nhưng trong lúc vô thức, cô bỗng nhiên hôn hôn lên ngực anh, tê tê dại dại, lại rất mềm mại.

Sầm Sâm khựng lại, lòng trắc ẩn 800 năm không dao động bỗng nhiên trỗi dậy mạnh mẽ, anh nằm nghiêng về phía cô, vòng tay kéo người ôm vào lòng.Một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau, Quý Minh Thư 'máu chảy thành sông' mà tỉnh lại, nhìn thấy người bên cạnh là Sầm Sâm, trong lúc giật mình cô còn tưởng rằng mình đang ở khu Minh Thủy.

Đến khi thấy rõ cách bài trí của khách sạn, cô lại duỗi ngón tay ra chọc chọc Sầm Sâm.

—— Không có phản ứng, nhưng vẫn còn sống.

Sao anh ta lại ở đây?

Quý Minh Thư cũng không biết Sầm Sâm tối qua còn có buổi xã giao ở Đế Đô, cứ tưởng lúc anh gửi tin nhắn thì đã lên đường đến Tinh Thành trước rồi.

Cho nên hôm qua sau khi đến Tinh Thành, cô còn cố ý không liên lạc với anh, chính là không muốn ở cùng chỗ với người này.

Ai mà biết anh lại là âm hồn bất tán, tự mình chạy tới đây.

Tỉnh táo lại, Quý Minh Thư xốc chăn mỏng lên, che lại bụng thật cẩn thận di chuyển xuống giường.

Cô không phải vì muốn chú ý đến chất lượng giấc ngủ của Sầm Sâm, mà chỉ là vì cô không thể thực hiện những động tác mạnh, nếu chỉ hơi không chú ý thôi, dòng 'sông' bên dưới cũng sẽ lần thứ hai nước tràn bờ đê mà tuôn trào mãnh liệt.

Đến khi vào toilet, ngồi lên bồn cầu, cô mới coi như tạm thời bước vào khu an toàn.

Khuỷu tay Quý Minh Thư chống lên đầu gối, hai tay chống cằm.

Chỉ chốc lát sau, cô lại cảm thấy nhàm chán, cầm di động lên lướt lướt vào cái.

Trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, ngoại trừ hội chị em 'giả trân' tiêu tiền như nước nhắn tin đến hỏi thăm, cô nhỏ Sầm Nghênh Sương hay 'ở ẩn' vậy mà cũng gửi tin nhắn cho cô.

Sầm Nghênh Sương:[

Tiểu Thư, con và A Sâm cùng đến Tinh Thành sao? Lần này có phải định ở đấy vài tháng không?]

Quý Minh Thư không nghĩ nhiều, tiện tay gửi một cái meme "Bé Maruko gật đầu", lại nhập chữ: "Đúng vậy, khoảng một hai tháng đó."

Gửi xong, đầu ngón tay cô hơi khựng lại, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

Cô nhỏ lúc nào cũng mê mẩn mấy cái thí nghiệm, sao lại rảnh mà quan tâm bọn họ đang ở trong nước hay ngoài nước, Đế Đô hay Tinh Thành, cái này chắc là hỏi cho người trong nhà nhỉ.

Vậy người trong nhà là lo...... Sầm Sâm ở lại Tinh Thành lâu quá, sẽ qua lại gì đó với An gia? Nhưng cả nhà An gia không phải đều đã ra nước ngoài từ lâu rồi sao?

Quý Minh Thư đối với chuyện cũ của Sầm gia cũng chỉ biết sơ sơ, khi còn nhỏ Sầm Dương rời đi, cô còn tin lời người lớn lừa gạt, cho rằng Sầm Dương chỉ đơn giản là ra nước ngoài du học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!