Không thể không thừa nhận, một câu "Tôi không phải là người thích 'ăn mày' quá khứ" kia của Sâm Sâm đã khiến cả thể xác lẫn tinh thần của Quý Minh Thư đều vui vẻ, vừa rồi vì loài sinh vật xâm lược sắp đến kia mà sinh ra không vui, đột nhiên loáng một cái đã bị quét sạch sẽ.
Chui vào ổ chăn, Quý Minh Thư bất giác lại leo lên người Sầm Sâm, cánh tay ôm cổ anh, cái chân trần cân đối cũng vắt lên eo của anh.
Sầm Sâm nửa tỉnh nửa mơ điều chỉnh vị trí, đem con bạch tuộc không chịu nằm yêu đang nhích qua nhích lại quấn trên người mình ấn vào trong lồng ngực.
Đêm nay, Quý Minh Thư nằm mơ.
Không biết là cảnh trong mơ sắp tới hoàng hôn, hay vốn đã mang theo vầng sáng vàng ấm áp, cảnh vật trong đó tất cả đều như được ngâm trong hũ mật ong, từng tấm từng tấm kéo ra khung cảnh lúc xưa óng ánh trong suốt lại có màu sắc rực rỡ.
Nửa đầu giấc mơ đều là những chi tiết dài dòng, nhàm chán lại phi lý của cuộc sống cấp ba, trong một chốc cô đang ngồi trong ký túc xá sửa lại độ dài của váy đồng phục, trong chốc lại nhận được thông báo khẩn cấp phải đi thi.
Thi được một nửa thì tổ trưởng của lớp chạy vào nói: Thi nhầm rồi, các cậu là học sinh ban văn, không cần thi vật lý.
Đến khi ra khỏi phòng thi, cô vừa vui vẻ lại thấy kỳ quái, mình không phải mới học năm nhất còn chưa phân ban sao? Hơn nữa vừa rồi hình như là làm bài thi địa lý.
Sau đó Sầm Sâm cứ như vậy bất thình lình xuất hiện trong nửa sau của giấc mơ ——
Trên hành lang ra khỏi phòng thi, Quý Minh Thư từ xa nhìn thấy, anh và Lý Văn Âm đang cùng nhau đi tới từ cuối đường.
Thân hình anh thon dài đĩnh bạt, bộ đồng phục màu xanh đen thường bị học sinh trường trung học phụ thuộc chê bai, mặc trên người anh lại có vẻ ngay ngắn đẹp mắt, hai người đi lại gần, đối mặt với cô, lại lãnh lãnh đạm đạm mà lướt qua cô.
Quý Minh Thư đứng ở đó, có chút khó chịu, nhưng cô cũng không rõ cô đang khó chịu cái gì.
Rất nhanh giấc mơ lại cắt đến cảnh trong phòng học sau khi tan học, hoàng hôn màu mật ngoài cửa sổ trải dài trên bàn, ánh chiều tà ấm áp, dường như có cơn gió nhè nhẹ lay đưa bức rèm.
Trong phòng học trừ Quý Minh Thư thì không còn ai khác, cô nằm nhoài trên bàn học, tự hỏi buổi tối phải ăn cái gì.
Đúng lúc này, Sầm Sâm bước vào.
Một học sinh năm ba như anh bỗng nhiên lại đi vào phòng học của năm nhất, còn ngồi xuống bên cạnh giảng giải bài thi cho cô, thật sự là không thể hiểu nổi.
Nhưng trong đầu óc Quý Minh Thư trong mơ dường như đã biij cương thi ăn mất, hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không đúng, tìm kiếm trong cặp một hồi, sau đó thật căng thẳng nói với Sầm Sâm, "Bài thi của em mất rồi."
Sầm Sâm: "Không sao."
Anh vô cùng dịu dàng vỗ vỗ đầu cô, rồi sau đó thoáng cúi người, hôn cô.
Những chuyện sau đó đột nhiên có chút biến thành phong cách vô cùng 18+.
Cô bị Sầm Sâm ôm ngồi lên bàn học, mà Sầm Sâm lại đứng ở cạnh bàn, vén lên chiếc váy được cô sửa ngắn lại, lại cởi ra một tầng che chắn cuối cùng trên người cô.
Sau đó cả người cô đều nằm ngửa trên mặt bàn, Sầm Sâm vẫn đứng bên cạnh, một trước một sau di chuyển.
Hai tay cô che lại đôi mắt, nhưng vẫn không nhịn được hé ra một khe hở nhỏ, nhìn lén dáng vẻ thanh tịnh cấm dục lại bừa bãi phóng túng của Sầm Sâm.
Vào lúc tình triều dâng trào, Sầm Sâm còn bóp chặt eo cô, cúi người hỏi cô vài vấn đề xấu hổ khó nói.
Khóe mắt cô thoáng liếc thấy Lý Văn Âm đứng ở cửa phòng học, trong lòng lo lắng thấp thỏm, rồi lại có một loại cảm xúc chộn rộn bí ẩn, không thể tả rõ, cô ở bên tai Sầm Sâm ngọt mềm mà nói: "Thích."
Sau đó, tỉnh khỏi cơn mơ.
Vừa tỉnh lại vài giây, Quý Minh Thư đầu óc trống rỗng, đầu ngón tay cũng run lên.
Đây rốt cuộc là giấc mơ kỳ quái gì vậy?
Ngay sau đó cô nhìn về phía trước, cuối cùng cũng thấy rõ tên đầu sỏ sáng sớm đã quấy phá trên người cô, làm phong cách giấc mơ của cô đột nhiên biến đổi.
Thật ra Sầm Sâm không ngờ Quý Minh Thư lại có thẻ ngủ như chết như vậy, trước đó trêu ghẹo một lúc lâu cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh lại, mãi cho đến cuối cùng phóng thích cô mới từ từ tỉnh lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!