Edit: Shpdarn
Quý Minh Thư vừa mở miệng, trong xe lại lần nữa rơi vào tĩnh mịch, bầu không khí ở hàng ghế sau lại càng thêm vi diệu.
Tài xế đến thở cũng không dám thở mạnh, đưa Cốc Khai Dương về Tinh Cảng Quốc Tế, lại lái xe quay về khu biệt thự Minh Thủy ở phía Bắc thành phố.
Bầu trời đêm nay được nước mưa gột rửa, đen thuần như mực. Chiếc Bentley chạy như bay trên cầu vượt, suốt cả quãng đường, Quý Minh Thư và Sầm Sâm ai cũng không nói thêm câu nào.
Căn số 13 trong khu biệt thự Minh Thủy là nhà tân hôn của Quý Minh Thư và Sầm Sâm, từ sau khi kết hôn hai người đã ở lại đây.
Cửa vừa mở ra, lọt vào tầm mắt là nội thất sạch sẽ, đèn chùm sáng trưng, trên vách ngăn bằng gỗ ở huyền quan cũng không có lấy một hạt bụi.
Sầm Sâm quét mắt, "Dạo này không ở nhà?"
Tuy là đang hỏi, nhưng ngữ điệu lại chắc chắn.
"Đúng vậy, ra ngoài bao nuôi tiểu thịt tươi*."
(*)Tiểu thịt tươi: Tiểu thịt tươi là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi, họ là những người bước ra từ các chương trình âm nhạc, phim truyền hình.
Quý Minh Thư dựa vào tường, cô đứng khoanh tay, giọng bất cần, có chút lả lướt.
Sầm Sâm sóng mắt tĩnh lặng.
Quý Minh Thư cũng thích thú nhếch lên khóe môi, cô hơi nghiêng nghiêng đầu, giương mắt nhìn anh, không hề né tránh.
Có vài người rất thích giả bộ, rõ ràng cô ở trong nước ăn gì uống gì đều có người theo dõi chặt chẽ rồi báo lại với anh, anh đã thừa biết còn cố tình hỏi.
Hai năm không gặp, anh cũng không ngại mấy lời hỏi han khách sáo vừa dư thừa vừa nực cười như vậy.
Hai người mặt đối mặt mấy giây, cuối cùng vẫn là Sầm Sâm dời mắt trước, anh luôn không thích dây dưa dài dòng với những chuyện vô nghĩa như vậy, nhất là với cô vợ bị kim cương lấp lánh làm cho chập mạch này của mình.
Có lẽ vì trong nhà đã lâu không có hơi người, nên dù đã mở điều hòa tự động nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Sầm Sâm cởi áo vắt lên tay vịn cầu thang tầng hai, Quý Minh Thư đứng nhìn từ xa, cô đá giày cao gót xuống, khẽ cười ra tiếng.Tình cảm vợ chồng của hai người tuy thường thường như vậy, nhưng sau khi kết hôn cũng không chia phòng. Phòng ngủ chính ở tầng hai rất rộng, trong phòng còn có một cánh cửa, thông sang phòng thay đồ còn rộng hơn thế.
Vừa lúc Quý Minh Thư vào phòng ngủ thì Sầm Sâm cũng mở ra cửa phòng thay đồ ——
Tủ quần áo được đặt sát vào vách tường, chính giữa là tủ kính để đồng hồ và trang sức, ánh đèn chiếu rọi, mặt thủy tinh sáng lên lấp lánh lung linh.
Sầm Sâm đứng trước cửa phòng, đút tay vào túi, một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Quý Minh Thư cũng không đến phòng thay đồ, cô đứng trước tấm gương lớn trong phòng ngủ cởi dây trên lễ phục.
"Minh Thư."
"Ừ?" Cô đưa mắt liếc nhìn qua tấm gương.
"Thu dọn một chút.
"Sầm Sâm nghiêng người, nhường ra khoảng nửa cánh cửa. Một tay kéo cà vạt xuống, vuốt lại cổ áo hơi nhăn, chân mày anh cũng theo đó mà nhíu lại. Quý Minh Thư lúc này mới thấy, trong phòng bày la liệt đầy đất nào túi nào hộp, đến một chỗ đặt chân cũng không có. Cô có hơi ngớ người, đi qua cầm lên một cái túi ở cửa, lật qua lật lại, cuối cùng cũng nhớ ra,"Chắc là quà tặng của các nhãn hiệu, đã nhiều thế này rồi cơ đấy.
"Sau khi Sầm Sâm đi Úc, phần lớn thời gian cô đều ngao du ở nước ngoài, khi quay về Đế đô cũng ở lại căn hộ cho thuê trong nội thành. Mà địa chỉ cô đăng ký với với các thương hiệu lại là Khu biệt thự Minh thủy, cô lười sửa lại nên quà tặng các thứ vẫn luôn gửi sang bên này. Thực ra dì quản gia cũng có gọi điện đến, hỏi cô nên xử lý những thứ này thế nào, nhưng lúc đó cô lại đang bận việc khác, chỉ thuận miệng nói cứ để ở phòng thay đồ là được, không ngờ, lại chất đầy thành như vậy."Thế này cũng nhiều quá rồi, xin lỗi nhé, tôi thu dọn một chút.
"Quý Minh Thư ngoài miệng thì nói xin lỗi, nhưng từ chân tóc đến đầu ngón chân đều nhìn không ra có chút vẻ gì là có lỗi, càng không thấy cô có ý định thu dọn. Cô thậm chí còn rất thích thú mà lấy ra một cái áo choàng, vừa đánh giá vừa suy tư, nói:"Cái áo này cũng dày quá rồi, khi nào đi Nam Cực mang theo thì được đấy, mặc cho mấy con chim cánh cụt."
"......"
Nhiều năm kìm nén khiến Sầm Sâm đã quên mất khinh bỉ là thế nào, anh vẻ mặt vô cảm, từ giọng nói vô cùng kiên nhẫn ôn hòa lúc đầu mà trở nên lạnh lùng nhàn nhạt, "Thu dọn đồ của em đi, tôi muốn tìm áo ngủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!