Chương 8: Bé cưng ghen, tỏ tình, hiểu rõ lòng nhau

Từ sau đợt ăn cơm mệt nhọc kia, bé Đường Nguyễn và Tống Hạc Khanh đã gần một tuần không gặp mặt nhau, Tống Hạc Khanh cơ bản đã học tới bậc tương quan quân sự chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp chắc chắn sẽ noi gương gia đình tiếp tục vào quân đội, mà gia giáo nhà họ Tống thì nổi tiếng nghiêm ngặt, cực kỳ yêu cầu cao về vợ của con trai đầu.

Cho dù năng lực của Tống Hạc Khanh rất xuất sắc, cho dù phải làm nhiệm vụ liên tục cũng không khỏi mệt mỏi, chỉ trong một thời gian ngắn, hắn không chỉ phải tiến hành dã ngoại tác chiến của bên quân đội mà còn phải ra sức hỗ trợ để hoàn thành vũ khí quân đội kiểu mới. Ngày đêm đảo loạn, cực kỳ mệt nhọc.

Hắn đã một thời gian không được gặp bé cưng rồi, Đường Nguyễn cũng thấy rất ổn khi được nhàn nhã như vậy, bé Beta thật sự nghiêm túc tự suy nghĩ về vấn đề quan hệ của hai người, được đến kết luận, lúc trước là cậu bị mỡ heo che mắt rồi, khỏi phải nói đến Đường Nguyễn cậu đây là một nam Beta cực kỳ khó để mang thai, mà Tống Hạc Khanh lại xuất thân từ gia tộc hiển hách như vậy.

Hơn nữa, cậu cụp mắt lại, gắp một đũa mì lên ăn, tai vểnh lên nghe ngóng câu chuyện bàn bên.

Người ta đang hào hứng nói về việc Tống Hạc Khanh đang cùng giáo hoa Mạnh Ngọc của trường lúc nào cũng đi chung với nhau, hai người luôn nói nói về việc gì đó, giáo hoa Mạnh Ngọc cười đến ngọt ngào, bạn nữ tóc ngắn còn lấy điện thoại ra để mọi người xem bức ảnh mà cô chụp được, mọi người nói chuyện lâu lâu còn cười to. Ai cũng đoán xem khi nào thông tin đính hôn của bọn họ sẽ được công bố, đương nhiên là cho dù gia thế hay tướng mạo hay là cả năng lực thì họ đều rất xứng đôi.

Bé Đường Nguyễn nhanh chóng ăn xong, không một tiếng động bưng mâm rời khỏi.

Hơn nữa, thật sự thì Tống Hạc Khanh không hề thích cậu rồi, hắn muốn cùng giáo hoa ở bên nhau, Đường Nguyễn cậu chỉ là fwb của hắn mà thôi.

Đường Nguyễn hít hít mũi một cái mạnh, cố nén nước mắt lại không cho chảy ra, đi về ký túc xá.

Đi đến chỗ quẹo, đột nhiên bị ai đó đẩy vào ven tường.

À, là tên chó một tuần không gặp này, tên này đang cúi đầu nhìn hốc mắt đang sắp khóc của cậu.

Thật lâu sau đó, hắn mở miệng, giọng nói hơi khàn, "Sao thế này, Nguyễn Nguyễn lại lén khóc nữa rồi."

Cậu mới không lén khóc đâu, mà khóc công khai cơ, bé Đường Nguyễn tự nghĩ trong lòng như thế, quay đầu kháng cự không chịu nhìn hắn.

Tên Alpha Tống Hạc Khanh thở dài, sờ sờ đầu Đường Nguyễn, vân vê sợi tóc mềm mại của cậu.

"Bé cưng à, anh mệt quá, cho anh dựa một chút được không?"

Alpha vẫn mặc bộ đồ tác chiến đó, vải đen được cắt may gọn gàng, bộ đồ ôm sát cơ thể hoàn toàn phơi bày cơ thể thon dài cùng mạnh mẽ của hắn, giọng nói khàn khàn, cơ thể cũng còn vương mùi ẩm mốc của khu rừng, còn có chút mùi máu, có chút khiến người khác đau đầu.

Tống Hạc Khanh dường như mới từ chiến trường trở về đã vội vàng tới tìm cậu.

Đây là thứ tình cảm gì cơ chứ, lúc không thấy em ấy thì cực kỳ nhớ nhung, sau đó sẽ nghĩ về những việc trước đây.

Sau khi chơi thể thao xong, trong phòng học, thậm chí dưới ký túc xá, bé Đường Nguyễn sẽ đỏ mặt tặng cho hắn một chút quà nho nhỏ ngọt ngào.

Một chai nước đá, một thanh socola hay là một món trang sức nhỏ, thậm chỉ là một bông hoa. Từ trước đến nay hắn luôn cảm thấy những thứ đó thật buồn cười, không hề trân trọng chúng, đây rõ ràng là những món quà tình yêu mà bé cưng hướng nội của hắn đã gom góp đủ dũng khí mới dám tặng cơ mà.

Tống Hạc Khanh thời điểm trên chiến trường, mỗi lúc nổ súng, mỗi lúc bắn ra từng viên đạn, hay lúc ngủ trong lều trại, bên ngoài vang lên tiếng côn trùng kêu, nhìn chằm chằm vào bóng đèn nho nhỏ, hay lúc trong phòng thí nghiệm, người người thảo luận về vũ khí mới không ngừng, cho dù là lúc nào, yên tĩnh hay ồn ào, hắn trong lòng luôn nhớ mong một người, nhớ bé Beta mềm mại mùi trái dừa thơm dịu, nhớ đến hình ảnh em ấy e thẹn cười, lắp bắp nói chuyện.

Đáng yêu, sao lại đáng yêu như thế chứ, chỗ nào cũng đáng yêu, dường như lớn lên trong lòng hắn, ăn sâu vào trong tim gan.

Hắn càng yêu cậu nhiều hơn, càng cảm thấy lúc trước mình khốn nạn đến nhường nào, cũng càng cảm thấy giống loài Alpha như mình thật đúng là không coi ai ra gì, tự đại tự cao, cho dù thích một ai đó cũng ăn hiếp người ta, rồi tự lừa mình dối người này nọ, cho đến khi sắp mất đi người trong lòng mới tỉnh táo hiểu ra mình đã yêu rồi.

Một tuần như vậy trôi qua, Tống Hạc Khanh một bên vội vàng làm việc, sâu trong lòng vẫn giữ lại một góc nhỏ cho bé Beta để mình nhớ mong, ở nơi đó có viết một câu;

"Nguyễn Nguyễn…."

"Anh yêu em."

Tống Hạc Khanh cong lưng, đầu dựa vào vai cậu, nói ra những lời này, tình yêu trong lòng đang gào thét được thổ lộ, phải làm cho bé Đường Nguyễn ngu ngốc này biết, Tống Hạc Khanh yêu cậu.

Đường Nguyễn nghe được lời này, lại cảm thấy tức sắp chết rồi, cái tên chó này, rõ ràng bản thân còn cùng Mạnh Ngọc gian gian díu díu mập mờ, còn không biết xấu hổ nói yêu cậu cơ đó.

"Hửm?"

Tống Hạc Khanh nghiêng đầu nhìn thấy bé Đường Nguyễn nhà mình đang tức thành bé cá nóc rồi, sờ lỗ tai nhỏ bé, niềm vui tràn đầy trong ánh mắt.

"Sao lại không trả lời rồi? Bé Nguyễn Nguyễn ơi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!